Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1123: Mười bước giết một người



“Đúng là cụ ông nhà họ Nguyên rồi, người nào nổi điên dám gây chuyện ở nhà họ Nguyên ngay hôm nay vậy?”, một người khách khó tin la lên.

“Cụ ông!”

Lúc này người nhà họ Nguyên mới kịp phản ứng, hai người mới đột phá Nhân Tiên nhanh chóng xông đến trước thi thể của Nguyên Thịnh, xác nhận đúng là thi thể của cụ ấy thì không khỏi đau khổ, hung ác nhìn chằm chằm xung quanh, quát to:

“Hôm nay là ngày vui của nhà họ Nguyên tôi, rốt cuộc là ai đang gây chuyện hả!”

Khách khứa xung quanh vội vàng lùi ra xa, sợ sẽ thu hút sự chú ý của nhà họ Nguyên.

“Ai làm đấy!”

Bố con Nguyên Cẩm Nhi và Nguyên Khuê cũng chạy đến, mấy năm nay Nguyên Khuê trôi qua cũng thuận bườm xuôi gió, lại thêm con gái sắp gả vào nhà họ Chu, địa vị ở nhà họ Nguyên bây giờ không hề hấp hơn Nguyên Thịnh, nhưng lúc này cũng không khỏi hoảng sợ, biết rõ hôm nay là ngày cưới nhà họ Nguyên và nhà họ Chu lại dám ra tay, còn giết chết cụ ông một cách lặng lẽ, chắc chắn không phải thế lực bình thường có thể làm được.

“Gia chủ, đây là có người đang nhằm vào nhà họ Nguyên chúng ta mà!”, một Nhân Tiên của nhà họ Nguyên giận dữ nói.

“Đi, đi đến phòng nghị sự xem sao”.

Nguyên Khuê sa sầm mặt không nói một lời đi đến phòng nghị sự, người khác không biết, nhưng ông ta thì biết rõ chuyện trong phòng nghị sự.

Người của nhà họ Nguyên thấy thế cũng rối rít đi theo, cụ ông bị người ta giết chết đúng vào ngày vui, nếu bọn họ không làm gì, người khác sẽ nhìn nhà họ Nguyên thế nào chứ, hơn nữa bên trong khách khứa cũng có người nhà họ Chu, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn rồi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đi theo xem thử là biết thôi”.

Khách khứa đến chúc mừng cũng đều đi theo, trong lễ cưới lớn của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, cụ ông Nguyên Thịnh của nhà họ Nguyên bị giết chết, đây rõ ràng là một tin tức lớn mà.

Đám người đông đúc đi đến phòng nghị sự theo Nguyên Khuê.

Không ít hậu bối của các gia tộc lớn cũng đi theo phía sau, bọn họ mới ra đời, cái gì cũng không sợ, ai cũng mang vẻ mặt hưng phấn.

Lúc mọi người đi tới nơi cách phòng nghị sự không xa đã nhìn thấy vách tượng bên trái bị sập ra một cái hình người.

‘Ở đây xảy ra chuyện rồi’.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người.

“Đi!”

Nguyên Khuê không hề dừng lại, sắc mặt nặng nề đi thẳng về phía phòng nghị sự.

Cả đám người đi vào phòng nghị sự, nhìn thấy mười mấy Địa Tiên đang cảnh giác nhìn chằm chằm một người tóc bạc đang quay lưng về phía mọi người, lúc này người tóc bạc đang sờ đầu cô bé, tỉ mỉ nói gì đó.

“Cụ ông?”

“Trưởng lão?”

“Chú bảy?”

“…”

Rất nhiều người đi theo Nguyên Khuê đến đây nhìn thấy các Địa Tiên bên trong thì đều tỏ vẻ ngạc nhiên, bọn họ tưởng gia tộc chỉ phái mình đi chúc mừng, không ngờ còn có Địa Tiên trong gia tộc đến nữa.

Các Địa Tiên hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm đến những người này, đều nhìn chằm chằm Lâm Ẩn không chớp mắt, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên trán không ít người có mồ hôi lạnh chảy xuống.

Nguyên Cẩm Nhi nhìn chằm chằm người tóc bạc mặc đồ đen kia, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, dù không nhìn thấy mặt người này, như cô ta cảm thấy anh hơi quen mắt.

“Trưởng lão Chu Hà, có chuyện gì vậy?”

Nguyên Khuê nhỏ giọng hỏi Chu Hà.

Chu Hà nhìn thoáng qua Nguyên Khuê, không nói gì.

Nghe thấy giọng Nguyên Khuê, Lâm Ẩn chậm rãi quay đầu lại.

Đám người Nguyên Khuê nhìn thấy khuôn mặt của anh, bóng người như Ma thần tám năm trước một mình đấu với mấy Địa Tiên trên đảo Tùy Vân, năm năm trước giết chết Tống Kỳ bằng một đao ở bên ngoài Thiên Môn dần dần khớp với thần tiên tóc trắng áo đen trước mắt.

Hơn năm năm trôi qua, mặc dù khí chất thay đổi nhiều, tóc đen thành tóc bạc, nhưng vẻ ngoài của Lâm Ẩn cũng không thay đổi.

Lúc này, ngoài những tiểu bối mới trưởng thành, gần như tất cả mọi người đều biết Lâm Ẩn.

“Lâm… Lâm Ẩn…”

Ngón tay của một Nhân Tiên hơi run, khó tin la lên.

Nguyên Khuê cũng sợ đến mức sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.

Nguyên Cẩm Nhi cũng nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt khó tin như đang gặp ma vậy. Một người cứ tưởng đã chết năm năm đột nhiên xuất hiện, khiến trái tim phẳng lặng của cô ta lại nổi sống.

“Anh ta là Lâm Ẩn ư?”

“Trông cũng đâu có chỗ nào đặc biệt nhỉ?”

Một vài tiểu bối nhỏ giọng nói. Bọn họ chỉ từng nghe nói đến sức mạnh của Lâm Ẩn, nhưng hoàn toàn không hiểu sự đáng sợ của anh.

“Câm miệng!”, trưởng bối trong tộc nghe vậy thì vội quát lên. Chỉ sợ đám tiểu bối này mang đến tai họa cho gia tộc.

Lâm Ẩn nhìn Nguyên Khuê, đột nhiên nở nụ cười, lạnh nhạt nói:

“Gia chủ Nguyên, đã lâu không gặp?”

“Đã… Đã... lâu không gặp…”, Nguyên Khuê nơm nớp lo sợ, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

“Anh Lâm, chuyện này chúng tôi thật sự hơi quá đáng, chúng tôi bằng lòng bồi thường cho đệ tử của anh, anh thấy sao?”, Cao Huyền đứng ra chắp tay nói với Lâm Ẩn.

“Đúng đó anh Lâm, nhà họ Tống tôi cũng sẵn lòng bồi thường”, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tống cũng vội nói. Gia chủ tiền nhiệm Tống Kỳ của bọn họ là bị Lâm Ẩn giết chết, ông ta cũng không muốn nối gót theo sau.

“Anh Lâm? Các người xứng xưng anh em với tôi sao?”

Lâm Ẩn nhìn Cao Huyền, lạnh lùng nói.

Đối với những người trước đây có qua lại với anh sau đó lại phản bội anh, anh cũng không có ý kiến gì, nhưng bọn họ không nên ra tay với đệ tử Nguyên Tú Nhi của anh.

Nếu anh không thể trở về, có thể tưởng tượng được kết cục của Nguyên Tú Nhi sẽ ra sao.

“Lâm Ẩn, cậu nhất định muốn đắc tội với biết bao nhiêu gia tộc chúng tôi ư?”, Cao Huyền thấy Lâm Ẩn xỉ vả mình, nụ cười trên mặt cũng biến mất, lạnh lùng nói: “Dù là môn phái lớn như núi Long Hổ ở thế giới bên ngoài của cậu cũng không dám đắc tội với biết bao nhiêu gia tộc cùng một lúc đâu, hôm nay dù cậu có thể giết chết tất cả chúng tôi, nhưng cậu chắc mình có thể mang theo đệ tử mình và người nhà của con bé thoát không Bồng Lai không?”

“Tôi khuyên cậu làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận đã”.

Nói xong câu cuối, Cao Huyền nở nụ cười, ông ta có thể cảm nhận được bên ngoài có mấy hơi thở mạnh mẽ không hề che giấu đang nhanh chóng đến đây.

“Suy nghĩ cẩn thận? Chuyện có giải quyết bằng một đòn, suy nghĩ nhiều thế làm gì? Hôm nay, những người từng ức hiếp đệ tử của tôi, đều phỉa chết!”

Nói đến câu cuối, tiếng gào của Lâm Ẩn tựa như sấm sét nổ vang.

Bầu trời trên nhà họ Nguyên vang lên tiếng gào thét như của thần linh trên trời. Vô số người bị chảy máu thất khiếu, cảm thấy bên tay mình như có đại bác nổ vang, vội vàng ôm đầu ngã xuống đất. Kể cả rất nhiều võ giả Thần cảnh cũng khó chịu đựng được.

Nơi ở của nhà họ Nguyên vì thế mà thoáng yên tĩnh.

Trong lòng Cao Huyền chợt vang lên tiếng chuông báo động, vừa định rút lui nhưng đã muộn rồi, ông ta chỉ kịp bước ra nửa bước đã thấy người mình như có búa tạ đập trúng, tiếp theo thì mất đi ý thức. Cả thân thể và thần hồn của ông ta đều bị một đòn của Lâm Ẩn đập bẹp.

Không chỉ có ông ta.

Một khi Lâm Ẩn muốn giết người thì sẽ không dừng lại dễ dàng.

Chỉ trong hai nhịp thở đã có ba Địa Tiên không kịp chạy trốn, bị một quyền của anh đánh nát.

“Chia nhau ra trốn!”

Tần Toàn Vũ quát to.

Ông ta vốn dĩ còn muốn đấu một trận với Lâm Ẩn lấy tiếng, nhưng bây giờ đã bị anh dọa sợ vỡ mất rồi, chớp mắt một cái đã có năm Địa Tiên chết trong tay anh, ngay cả Chu Hà là Địa Tiên trung kỳ cũng không thể chịu được một quyền của Lâm Ẩn, thế thì đánh kiểu gì?

Các Địa Tiên còn lại cũng rất sợ, không hề có ý định phản kháng, xoay người bỏ chạy.

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv