Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1114: Tìm đường sống trong chỗ chết



Những người đang xem chiến ở phía xa gần như không thể hình dung chiến trường trước mắt bằng lời nói. Trong mắt đầy vẻ khó tin, vẻ mặt của cao thủ Địa Tiên cũng vô cùng nghiêm túc, không ai ngờ rằng Lâm Ẩn có thể khiến ba cao thủ phải liên thủ chống lại anh, hơn nữa còn chiến đấu đến mức này.

Ông Tần cười khổ một tiếng: “Không biết gia chủ có thấy hối hận với sự lựa chọn hôm nay không nhỉ?”

“Ông ấy sẽ không hối hận, ông ấy không muốn bí cảnh Bồng Lai lại xuất hiện thêm một nhà họ Chu nữa”, Công Thâu Quyền từ tốn nói. Ông ta và Tần Tư Đạo hợp tác đã nhiều năm, biết rõ thái độ làm người của Tần Tư Đạo, ngoài mình và nhà họ Tần, xưa giờ ông ấy chưa từng nghĩ đến ai khác nữa cả, ông ấy không thể nào đứng nhìn một thiên tài như Lâm Ẩn phát triển hơn nữa được.

“Hy vọng ông ấy thật sự không hối hận!”

Ông Tần lắc đầu, không nói tiếp nữa.

“A!”

Mọi người nghe thấy tiếng hét điên cuồng vang lên, khu vực chiến đấu bị chấn động mạnh.

Trong phạm vi trăm dặm của động phủ cũng run lên theo.

“Bảo vệ người có tu vi thấp!”

Cụ ông nhà họ Chu quát khẽ một tiếng.

Một cái tấm chắn thật lớn bảo vệ người nhà họ Chu lại bên trong, Địa Tiên của hai nhà khác cũng bảo vệ Nhân Tiên ở phía sau, ngăn cản dư âm trận chiến.

Một lúc lâu sau đó dư âm của trận chiến mới đi qua, trung tâm trận chiến chậm rãi xuất hiện bóng dáng của bốn người.

Bốn người đều đứng thẳng trong hư không.

Cấm chế của trận pháp ở xung quanh bọn họ không biết đã bị hủy diệt bao nhiêu, chỉ có những trận pháp lớn ở gần Tiên điện mới không bị ảnh hưởng. Sức mạnh kinh khủng, trên đất vẫn còn lại quyền ấn dài nghìn trượng, sâu đến hai ba mét.

Trông bốn người đều vô cùng chật vật, dù thân thể Lâm Ẩn đặc biệt, nhưng khóe miệng vẫn có máu tươi chảy ra, khắp người đầy vết thương, trước ngực còn có một vết thương tận xương sâu không thấy điểm cuối, kéo dài đến tận bên hông, dù không có máu tươi chảy ra nhưng cũng có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng như được đúc bằng vàng trong cơ thể.

Ba người kia cũng chẳng tốt hơn là bao, trên người rách rưới, chằng chịt vết thương, hơi thở không ổn định, miệng phun máu tươi. Ai cũng nhìn về phía Lâm Ẩn với ánh mắt hoảng hốt.

Một quyền này của Lâm Ẩn đủ để đấu với cao thủ đỉnh cao Địa Tiên.

“Lâm Ẩn, cậu khá đấy!”

Chu Giang hờ hững nói: “Nhưng bây giờ cậu chỉ là cung giương hết đà thôi, nếu cậu giao công pháp tu hành ra, đồng ý để nhà họ Chu tôi sai khiến trăm năm, tôi sẽ cho cậu một con đường sống”.

“Anh Chu, ông đang thả cọp về núi ư?”, Tần Tư Đạo biến sắc nói.

Nếu Lâm Ẩn thật sự phục tùng nhà họ Chu, thì bí cảnh Bồng Lai nào còn chỗ cho nhà họ Tần của ông ấy tiếp tục tồn tại nữa, dù nhà họ Tần bọn họ vẫn còn có một vài lá bài tẩy, nhưng thực lực của Lâm Ẩn thật sự quá khó đoán.

“Đúng thế, không thể bỏ qua cho cậu ta được!”

Cụ ông nhà họ Thanh cũng lạnh lùng nói.

Bây giờ nhà họ Thanh cũng mơ hồ đứng về một phe với nhà họ Tần, thực lực của nhà họ Chu mạnh nhất, nhà họ Thanh và nhà họ Tần phải hợp tác mới có thể duy trì cục diện đỉnh ba chân của bí cảnh Bồng Lai được.

Đây là sự ăn ý hơn trăm nghìn năm nay.

“Ha hả!”

Lâm Ẩn cười khẩy: “Muốn tôi phục tùng á? Nhà họ Chu các người không xứng đâu!”

“Nếu cậu đã không biết điều như thế, tôi cũng chỉ đành bắt cậu lại rồi tính sau thôi!”, Chu Giang lắc đầu, quay đầu nhìn về phía cụ ông nhà họ Chu, cung kính nói: “Xin cụ ông ra tay xử lý Lâm Ẩn”.

“Được!”

Cụ ông nhà họ Chu gật đầu, tiến lên duỗi tay về phía Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn cảm thấy mình như bị xiềng xích trói lại, muốn di chuyển một bước cũng vô cùng khó khăn, nếu là bình thường, bị thần giác của cụ Chu khóa lại, anh vẫn có thể tránh thoát dễ dàng, nhưng bây giờ thực lực của anh chẳng còn bao nhiêu hết.

“Mở!”

Trên trán Lâm Ẩn nổi gân xanh, sau đó quát to một tiếng, cuối cùng anh cũng thoát khỏi thần giác, quay đầu nhảy vào trong trận pháp của Tiên điện.

“Oành!”

Lúc này đòn tấn công của cụ ông nhà họ Chu cũng đến.

Bàn tay lớn của cụ Chu chỉ thiếu một chút đã có thể bắt được Lâm Ẩn rồi. Vào khoảnh khoắc anh chui vào trong trận pháp, bàn tay của cụ ta đập một cái lên trên trận pháp.

Ầm ầm ầm!

Bàn tay to lớn biến mất trong trận pháp.

“Cụ ông, phải làm sao đây?”

Chu Giang nhìn bóng dáng Lâm Ẩn chậm rãi biến mất trong trận pháp, vội vàng hỏi.

“Không sao, cậu ta bị thương nặng như thế, chúng ta loại bỏ trận pháp trước, đợi khi lấy được đồ trong mật tàng rồi thì đi đến lối vào đợi cậu ta”, cụ ông nhà họ Chu lắc đầu nói với Công Thâu Quyền: “Ngài Công Thâu, trận pháp nơi này vô cùng nguy hiểm, phải nhờ ông đến phá trận rồi”.

“Cụ ông khách sáo quá”, Công Thâu Quyền chắp tay với cụ ông nhà họ Chu, nói: “Nơi này trận pháp phức tạp, tôi cần chút thời gian mới có thể loại bỏ được”.

“Không sao, không biết trong đó có nguy hiểm gì mà, chúng ta cũng thừa dịp chữa thương luôn”, cụ Chu gật đầu nói.

Người nhà họ Tần và nhà họ Thanh đứng cạnh nhau, đề phòng nhà họ Chu, dù sao lực lượng chiến đấu cấp cao trong hai nhà bọn họ đều bị thiệt hại, dù hai nhà vẫn chưa sử dụng át chủ bài, nhưng cụ ông nhà họ Chu còn là đỉnh cao Địa Tiên hàng thật giá thật đấy.

Cụ Chu nhìn thấy hành động của hai nhà cũng không thèm để tâm.

Cụ ta cũng không định mượn cơ hội này xử lý hai nhà, nhà họ Thanh kế thừa của cải Long phủ mang ra từ trong bí cảnh Côn Luân, có lẽ có lá bài tẩy gì đó. Còn nhà họ Tần cũng có truyền thừa hơn một nghìn năm trong bí cảnh Bồng Lai, là một gia tộc có gốc gác sâu nhất trong bí cảnh Bồng Lai. Sau khi cụ ông nhà họ Tần tọa hóa, cụ ta cũng từng lặng lẽ thăm dò nhà họ Tần, nhưng vừa mới đi đến đảo Bồng Lai đã bị một cao thủ bí ẩn đánh lui, dù cao thủ bí ẩn kia có thực lực không bằng cụ ta, nhưng cũng không chênh lệch mấy.

Sau khi bước vào trận pháp, cơ thể Lâm Ẩn như con cá chạch trơn trượt nhảy trái nhảy phải ở bên trong, không ngừng thay đổi thân hình, nhưng điều vô cùng kỳ diệu là trận pháp bên này dày đặc, lại không hề bị kích phát.

Nếu đám cụ ông nhà họ Chu ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ không ung dung đợi Công Thâu Quyền phá trận như thế.

“Thật sự là trận pháp tổ truyền của Công Dương Báo”.

Lâm Ẩn thầm nghĩ.

Khi nãy lúc ở bên ngoài trận pháp, anh cũng cảm thấy trận pháp này khá quen thuộc, mặc dù Công Dương Báo vẫn luôn nói gia tộc của mình là gia tộc trận pháp truyền thừa nghìn năm trong bí cảnh Côn Luân, chỉ là sau đó bị sa sút mà thôi, nhưng Lâm Ẩn cũng chỉ cười cho qua, tưởng Công Dương Báo dát vàng lên mặt mình.

Nhưng bây giờ xem ra chắc không phải thế, mật tàng Từ Phúc để lại từ hai nghìn năm trước, trận pháp nơi này giống cách diễn giải trận pháp tổ truyền trong tay Công Dương Báo như đúc, xem ra lão ta không nói khoác, nhà Công Dương thật sự lợi hại giống như lời lão ta nói.

Tuy Lâm Ẩn không có nghiên cứu gì với trận pháp, nhưng cũng từng xem bí tịch trận pháp trong tàng thư các của Công Dương Báo, trong đó có giải thích tỉ mỉ về trận pháp loại này.

Dù cho anh tài liệu anh cũng không thể bố trí ra được trận pháp lớn như thế, nhưng trong giải thích trận pháp có ghi chép tỉ mỉ nên thoát thân khỏi trận pháp liên hoàn này thế nào.

Lúc này tình trạng của Lâm Ẩn không ổn lắm, thân thể anh mạnh mẽ như thế, mà vết thương trước ngực lại không hề có dấu vết khép lại, hơn nữa sắc mặt của anh cũng ngày càng tái đi.

Lần này bị thương quá nghiêm trọng, nếu chậm trễ việc chữa thương, có lẽ sẽ để lại di chứng nặng nề.

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv