Nghe thấy Lâm Ẩn muốn nhận Nguyên Tú Nhi làm đệ tử, sắc mặt Nguyên Cẩm Nhi trở nên hơi quái lạ. Lâm Ẩn và Nguyên Tú Nhi rất ít khi gặp nhau, nhưng Nguyên Tú Nhi lại rất nổi tiếng ở nhà họ Nguyên bọn họ.
Không phải vì tốc độ tu luyện của Nguyên Tú Nhi chậm, mà vì cô bé ăn rất khỏe.
Dù thấy Nguyên Tú Nhi không khác gì đứa trẻ mười tuổi bình thường, nhưng sức ăn của cô bé còn gấp bốn năm lần người lớn bình thường nữa. Nguyên Tú Nhi tu hành chậm nhưng lại rất khỏe, trẻ con đồng lứa đạt đến cảnh giới võ giả bình thường cũng không khỏe bằng cô bé.
“Anh Lâm, vậy trong viện của anh nên chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn một chút nhé”, Nguyên Cẩm Nhi nhịn cười nói.
“Vì sao lại nói thế?” . Ngôn Tình Ngược
Lâm Ẩn hơi khó hiểu, bình thường một mình anh ở trong viện, với tu vi của anh một tháng không ăn không uống cũng không thành vấn đề. Dù nhận Nguyên Tú Nhi làm đệ tử, bình thường chuẩn bị chút đồ ăn là được rồi. Nguyên Tú Nhi còn nhỏ, chắc chắn vẫn sẽ ở cùng với Nguyên Chấn.
“Anh Lâm, vì anh không biết thôi, từ nhỏ con nhóc này đã khác với mọi người rồi, ăn rất khỏe”, Nguyên Chấn hơi ngượng ngùng nói.
“Trẻ con có thể ăn khỏe đến mức nào chứ”, Lâm Ẩn cười khẽ nói.
Nhưng bữa trưa sau đó, nhị đệ tử Nguyên Tú Nhi cũng đã phá vỡ nhận thức của anh về sức ăn của trẻ con. Một mình Nguyên Tú Nhi ăn bảy bát cơm lớn, còn ăn số thức ăn bằng với mấy người lớn nữa.
Khiến Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên.
“Tú Nhi, con ăn no chưa?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, Nguyên Tú Nhi mới thỏa mãn liếm bát sứ đáp:
“Ăn no rồi”.
Lâm Ẩn lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Nguyên Tú Nhi vẫn chưa buông đũa xuống:
“Thật sự ăn no rồi sao?”
“Nếu có thể ăn thêm hai bát nữa thì tốt hơn”, Nguyên Tú Nhi thuận thế đáp lời.
“Được rồi Tú Nhi, con vẫn nên ăn cho no đi”.
Lâm Ẩn thở dài một tiếng, anh có thể nhìn ra Nguyên Tú Nhi hơi ngại anh nên mới khiêm tốn hơn.
“Được không ạ?”, Nguyên Tú Nhi quay đầu nhìn Nguyên Chấn, bố mẹ cô bé có dặn dò cô bé là đừng ăn quá nhiều, hại mỗi lần ăn cơm, cô bé đều chỉ có thể ăn no bảy phần.
“Không sao, anh Nguyên để Tú Nhi ăn đi”, Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Đợi lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ chính thức dạy dỗ Tú Nhi, ăn nhiều một chút cũng không sao hết”.
“Nếu sư phụ con đã nói thế thì hôm nay con cứ ăn no đi!”, Nguyên Chấn cũng hơi xấu hổ, nếu không nhờ nhà họ Nguyên còn dư dả thì thật sự không đủ để Nguyên Tú Nhi ăn rồi.
“Vậy con ăn đây”, nói xong, Nguyên Tú Nhi lập tức gắp một cái bánh bao thịt cho vào miệng.
“Anh Nguyên, mấy ngày nay để Tú Nhi ở lại chỗ tôi trước nhé, đợi khi Tú Nhi tu luyện nhập môn rồi lại về ở với các anh”, Lâm Ẩn cũng không nhìn Nguyên Tú Nhi đang ăn ngon lành nữa, nói với Nguyên Chấn.
Nguyên Tú Nhi còn nhỏ tuổi, dù thể chất phù hợp với bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, nhưng muốn nhập môn cũng không phải chuyện đơn giản. Sau khi anh là Nhân Tiên cảnh mới bắt đầu tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, thiên phú anh không tệ, nhưng vẫn phải nhờ đan dược Sơn Hải Thiên Tiên để lại mới có thể đẩy nó lên cảnh giới tương ứng.
Nhưng đan dược kia là thứ chỉ có ở giới Thiên Hoang, dù thế, Triêu Thiên cung coi như đứng đầu ở giới Thiên Hoang cũng một trăm năm mới có thể luyện ra bốn năm viên, ngoài thánh tử thánh nữ của Triêu Thiên cung, chỉ những đệ tử từng có cống hiến to lớn cho Triêu Thiên cung trong trăm năm đó mới có cơ hội lấy được.
Có thể nói đan dược này và hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng đã giảm bớt mấy chục năm tu luyện vất vả cho Lâm Ẩn. Nếu không nhờ đan dược giúp đỡ và bản thân anh đã có cảnh giới Nhân Tiên, có lẽ bây giờ anh muốn luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể lên Thần cảnh cũng là một chuyện rất khó khăn.
…
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Ẩn dẫn Nguyên Tú Nhi về tiểu viện của mình, Nguyên Cẩm Nhi và Nguyên Chấn đều không đi theo cùng. Nếu không có sự cho phép của Lâm Ẩn, chắc chắn bọn họ không thể xem Lâm Ẩn dạy Nguyên Tú Nhi, dẫu sao mỗi một gia tộc đều có bí mật của riêng mình, đặc biệt là công pháp bí kỹ, không thể để cho người ngoài tập được.
Về đến tiểu viện, Lâm Ẩn bắt đầu dạy dỗ từ căn bản.
Nguyên Tú Nhi không có thiên phú, độ dẻo dai của gân cốt cũng không có trong mắt người nhà họ Nguyên lại là một thiên tài trong mắt Lâm Ẩn.
Làm theo sự dạy dỗ của Lâm Ẩn, trên người Nguyên Tú Nhi dần có ánh sao bao phủ dưới ánh sao ngập trời. Nguyên Tú Nhi không ngừng lặp lại mấy động tác kia, ánh sao trên người cũng ngày càng rừng rực, dần đạt đến đỉnh điểm.
“Đúng là thiên tài!”
Ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên vô cùng nghiêm túc, thiên phú của Nguyên Tú Nhi còn tốt hơn tưởng tượng của anh một chút, tuyệt đối không thua kém gì những thiên tài có thể chất đặc biệt.
“Ục ục ục!”
Một âm thanh vang lên từ trong bụng của Nguyên Tú Nhi, cô bé nhìn Lâm Ẩn bằng đôi mắt long lanh: “Sư phụ, con đói rồi, không còn sức nữa”.
“Gì cơ!”
Lâm Ẩn cũng thấy hơi cạn lời, bây giờ anh đã hiểu vì sao Nguyên Cẩm Nhi kêu mình chuẩn bị thêm chút đổ ăn để trong tiểu viện rồi, bây giờ vừa ăn bữa tối chưa được ba tiếng mà Nguyên Tú Nhi lại đói bụng.
Thấy Lâm Ẩn không nói lời nào, Nguyên Tú Nhi giậm chân, uất ức nói: “Sư phụ, bình thường con không đói mau thế đâu, hôm nay không biết bị gì mà mới một lát đã đói rồi”.
“Con luyện thêm một lát nữa đi, thầy đi chuẩn bị đồ ăn cho con”.
Dặn dò Nguyên Tú Nhi xong, Lâm Ẩn đi đến nhà bếp của nhà họ Nguyên.
Dù đã đến chín giờ tối, nhưng trong phòng bếp của nhà họ Nguyên vẫn có người, bây giờ nhà họ Nguyên đã là gia tộc đứng đầu đảo Tùy Vân, tài nấu nướng của đầu bếp đương nhiên không thể chê.
Lâm Ẩn lấy ra mấy cây linh dược làm nền móng cho người mới tập võ từ trong túi Càn Khôn, giao cho đầu bếp, bảo bọn họ nấu thành dược thiện*. Anh cảm thấy Nguyên Tú Nhi đói bụng nhanh như thế là có liên quan đến việc cô bé tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể.
*Dược thiện: Món ăn có lợi cho sức khỏe
Chẳng mấy chốc, một nồi dược thiện lớn đã được nấu xong.
Lâm Ẩn mang nó về tiểu viện.
Nguyên Tú Nhi nhìn thấy Lâm Ẩn bưng một nồi lẩu nóng hổi đi đến, nước miếng cứ thế chảy xuống từ khóe miệng, thèm thuồng nói: “Sư phụ, đây là món gì thế ạ?”
“Ngon lắm, đến đây ăn đi!”
Lâm Ẩn để dược thiện và bát đũa lên bàn, kêu Nguyên Tú Nhi đi qua.
Hai mắt Nguyên Tú Nhi tỏa sáng, ngồi xuống cạnh bàn bắt đầu ăn, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn, hai mươi phút sau, một nồi lẩu dược thiện lớn cứ thế bị một mình cô bé ăn hết.
“No quá!”
Nguyên Tú Nhi vỗ cái bụng nhỏ căng lên, thỏa mãn nói.
“Ăn xong rồi thì đi tu luyện tiếp đi”.
…
Nửa năm này, Lâm Ẩn vẫn luôn bận rộn dạy dỗ Nguyên Tú Nhi, cô bé cũng thuận lợi nhập môn tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể.
Nguyên Chấn đứng bên cạnh Lâm Ẩn nhìn Nguyên Tú Nhi luyện tập rất ra dáng, vẻ mặt tươi roi rói. Lâm Ẩn nhận con gái của ông ta làm đệ tử, bây giờ con gái của ông ta cũng thuận lợi bước vào cảnh giới võ giả, cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện của ông ta rồi. Ông ta cũng không muốn sau này mình vẫn như cũ, còn con gái lại trở nên già nua.
Lâm Ẩn cũng rất hài lòng, đệ tử Nguyên Tú Nhi này ngoài việc ăn hơi nhiều thì cũng rất chăm chỉ. Anh vui vẻ nói với Nguyên Chấn:
“Anh Nguyên, chưa đến mười năm, chắc chắn Tú Nhi có thể tu luyện đến Thần cảnh, dời được cả một ngọn núi”.
Trong đầu Nguyên Chấn hiện lên hình ảnh mười năm sau, Nguyên Tú Nhi đã trưởng thành khiêng một ngọn núi lớn, mỗi bước đi đều như động đất, vui vẻ nói: “Bố, con về rồi đây, tặng cho bố ngọn núi này, bố đón lấy nhé!”
Nhà họ Nguyên có cô gái mới lớn, sức bạt núi, khí trùm đời.
Nguyên Chấn chợt thấy không rét mà run.
- -------------------