Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1104: Cậu đứng về phe nào?



“Không ngờ người của ba nhà kia đều đến đây!”

“Sao có thể, đây là lần đầu tiên trong năm trăm năm qua người của ba nhà cùng xuất hiện trên bảy đảo đấy!”

“Nhà họ Nguyên có năng lực gì thế này!”

Xung quanh trở nên xôn xao, rất nhiều người đều tỏ vẻ kích động, nhà họ Tần, nhà họ Chu, nhà họ Thanh là ba gia tộc mạnh nhất trong bí cảnh Bồng Lai, bây giờ người cầm quyền của bọn họ lại đều xuất hiện ở một nhà họ Nguyên nho nhỏ, hỏi sao bọn họ không kích động cho được.

Ngay cả cụ ông nhà họ Châu cũng phải sững sờ, khi nãy lão còn định ra tay với Lâm Ẩn, bây giờ chỉ có thể thu hồi chân nguyên đã ngưng tụ trong tay, nếu nhiều gia tộc như vậy thật sự đều đến để chúc mừng Nguyên Thịnh, thì lão phải suy xét lại thái độ cư xử với nhà họ Nguyên một lần nữa mới được.

Còn chàng trai trước mặt, đợi sau này có cơ hội thì xử sau.

Đúng lúc này.

Ba người Chu Giang, Tần Tư Đạo và Thanh Tùng đã dẫn người đi vào.

Ông Tần đi theo sau lưng Tần Tư Đạo nhìn thấy Lâm Ẩn đứng trong trạch viện thì sáng mắt lên, nói nhỏ với Tần Tư Đạo mấy câu rồi đi thẳng về phía anh. Lúc này Chu Giang cũng nhìn thấy Lâm Ẩn, dừng chân lại.

Cụ Châu thấy Tần Tư Đạo dẫn người đi về phía mình, trong lòng dâng lên cảm giác đắc ý, trong biết bao nhiêu người ở ngoại viện, cũng chỉ mỗi lão xứng nói chuyện với nhân vật lớn này thôi.

“Oắt con có thấy không, đây mới chính là thực lực đấy, ở trước mặt nhân vật lớn chân chính, chút thực lực đó của cậu hoàn toàn chẳng là gì cả!”

Chu An đắc ý nói với Lâm Ẩn.

Cụ Châu chỉnh lại quần áo, đi thẳng về phía Tần Tư Đạo, cười nói: “Anh Tần, đã lâu không gặp…”

Còn không đợi cụ ông nhà họ Châu nói hết, Tần Tư Đạo chỉ gật đầu với lão một cái, sau đó đi lướt qua lão tới chỗ Lâm Ẩn. Ông ấy cười tươi, khom người nói: “Cậu Lâm, nghe danh đã lâu mà hôm nay mới có dịp thăm hỏi, thật sự thất lễ quá!”

Lâm Ẩn cũng hơi cúi người, cười nói: “Gia chủ Tần, ông Tần”.

Cụ Châu trực tiếp sững sờ, lúc này lão cũng nhớ tới thân phận của Lâm Ẩn, nhớ tới chiến tích của anh hai năm trước, trên trán không ngừng có mồ hôi lạnh chảy xuống.

“Sao có thể, gia chủ Tần, có phải ông nhận lầm người rồi không?”

Châu An khó tin nói.

“Câm miệng!”

Cụ ông nhà họ Châu vội la lên, Tần Tư Đạo là người lão không thể đắc tội, Lâm Ẩn cũng là người lão không thể đắc tội, chỉ có tên ngốc Châu An này vẫn không thấy rõ tình hình thôi. Trước kia lão còn nghĩ đến việc bồi dưỡng Châu An thành người thừa kế của nhà họ Châu, bây giờ xem ra nếu sau này giao nhà họ Châu cho Châu An, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết nhà họ Châu.

Cụ Châu vội vàng chắp tay với Lâm Ẩn, cười làm lành: “Cậu Lâm, khi nãy tôi không biết thân phận của cậu, mong cậu tha thứ”.

“Ông nội, vì sao ông phải xin lỗi tên oắt này? Anh ta chỉ là một tên ăn bám thôi, ngay cả nhà họ Nguyên mà nhà họ Châu ta cũng không sợ, đi sợ anh ta làm gì?”, Châu An không phục nói, ở trong lòng cậu ta, ông nội là người cưng chiều cậu ta nhất, dù cậu ta có láo xược một chút cũng không có vấn đề gì.

“Chát!”

Cụ ông nhà họ Châu trực tiếp cho Châu An một bạt tai, khiến cậu ta bay ra ngoài.

“Phụt!”

Châu An phun ra một ngụm máu tươi trong không trung, còn bị cụ Châu tát rơi mấy cái răng.

Bịch!

Châu An ngã mạnh xuống đất, che mặt nhìn cụ Châu bằng ánh mắt khó tin, giống như không thể tin được ông nội yêu thương mình nhất lại tát mình mạnh như vậy chỉ vì một câu nói, dù cậu ta có tu vi Thần cảnh nhưng cũng thấy không chịu đựng được.

Cụ ông nhà họ Châu không thèm nhìn Châu An lấy một cái, khom lưng nói với Lâm Ẩn: “Cậu Lâm, là tôi không biết dạy cháu, cậu muốn xử lý thế nào thì cứ xử lý thế đó đi”.

“Ông nội, không được đâu, cháu là cháu ruột của ông mà, ông không thể vứt bỏ cháu như thế được!”, Châu An thấy thế thì vội la lên.

Cụ Châu không thèm để tâm đến lời cầu xin của cậu ta.

Lúc này khách khứa trong nhà họ Nguyên gần như đều tập trung ở ngoại viện, người không biết thân phận của Lâm Ẩn nhìn thấy cảnh này đều vô cùng khiếp sợ. Còn những người biết thân phận của anh thì thầm khen cụ Châu biết điều, Lâm Ẩn là người từng giết chết Địa Tiên trung kỳ, còn là dưới tình huống bốn Địa Tiên hợp tác với nhau, cụ ông nhà họ Châu sợ, bọn họ cũng không thấy bất ngờ.

“Tôi không giết cậu là vì hôm nay không muốn thấy máu, sau này không được làm phiền Cẩm Nhi nữa!”

Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Châu An như thần linh đang nhìn một con kiến, giọng điệu lạnh lùng, hoàn toàn không coi Châu An ra gì.

Trong mắt Châu An lộ vẻ nhục nhã.

Cụ Châu đá một cước lên mông Châu An, lạnh lùng nói: “Còn không mau cảm ơn cậu Ẩn đã tha mạng đi?”

“Cảm ơn anh Ẩn đã tha mạng”.

Châu An nhục nhã nói.

“Cút đi!”

Lâm Ẩn lạnh lùng bảo.

“Đi thôi!”

Cụ ông nhà họ Châu xách Châu An lên rồi chạy nhanh về phía xa, cũng không rảnh để tâm đến những người khác của nhà họ Châu vẫn còn ở lại nhà họ Nguyên, hôm nay lão xem như mất hết thể diện ở nhà họ Nguyên rồi, nhưng kêu lão liều mạng với Lâm Ẩn, lão lại không dám, chỉ có thể nuốt cơn tức rời đi.

Đợi cụ Châu đi rồi, Lâm Ẩn mới nhìn về phía người của nhà họ Chu và nhà họ Thanh.

Chu Giang mỉm cười tiến lên nói: “Xem ra chuyện của cậu Lâm đã xử lý xong, vậy tôi nói chuyện của tôi nhé”.

Trong mắt ông Tần thoáng hiện lên chút lo lắng, muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của Tần Tư Đạo ra hiệu ngăn lại.

Chu Giang cũng không thèm quan tâm đến hai người nhà họ Tần, nói với Lâm Ẩn: “Bây giờ đã đến thời gian chọn phe của cậu Lâm rồi, giữa nhà họ Chu và nhà họ Tần, cậu chọn bên nào?”

“Anh Chu, có phải ông hơi xem trọng tên nhóc này quá rồi không?”, còn không đợi Lâm Ẩn trả lời, Thanh Tùng đã lạnh lùng nói: “Cậu ta chỉ là người đứng đầu một gia tộc ở thế giới bên ngoài thôi, trong tộc ngoài cậu ta cũng chỉ có một Nhân Tiên, chẳng lẽ còn có thể thay đổi tình hình cuộc chiến à?”

Nói xong, Thanh Tùng lạnh lùng nói với Lâm Ẩn: “Oắt con, tuy tôi không xem trọng cậu, nhưng hôm nay cậu phải đưa ra lựa chọn, nếu cậu chọn đứng về phía nhà họ Tần thì phải tính hết thù mới hận cũ rồi!”

“Ông là chủ nhà họ Thanh?”

Lâm Ẩn thản nhiên hỏi Thanh Tùng.

“Đúng thế”, Thanh Tùng kiêu ngạo nói.

“Gia chủ mà chỉ là Địa Tiên trung kỳ, nhà họ Thanh đúng là làm mất mặt tổ tiên, so sánh với nhà họ Thanh trong bí cảnh Côn Luân, các người thật sự chẳng là cái thá gì cả!”, Lâm Ẩn khinh thường lắc đầu

Tuy anh và Thanh Trích Tiên là kẻ thù, nhưng vẫn rất tán thành thực lực của Thanh Trích Tiên, với thực lực của một mình lão ta thôi đã có thể càn quét cả bí cảnh Bồng Lai rồi, nhà họ Thanh thấp kém này hoàn toàn không thể nào ngăn cản được.

“Oắt con, cậu muốn chết à!”

Trong mắt Thanh Tùng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bọn họ tự nhận mình là nhà họ Thanh chính thống, còn nhà họ Thanh trong bí cảnh Côn Luân là kẻ phản bội, bây giờ Lâm Ẩn nói bọn họ không bằng nhà họ Thanh trong bí cảnh Côn Luân, chẳng khác nào đang đâm trúng tim đen của ông ta cả.

Lâm Ẩn hoàn toàn không thèm để tâm đến lời uy hiếp của Thanh Tùng, anh nhìn sang Chu Giang: “Các người đến đây là vì hỏi tôi muốn đứng về phe nào à?”.

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv