Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1102: Cầu hôn



Vào lúc chàng trai nhìn đông nhìn tây, hai bóng dáng quen thuộc đột nhiên bước vào.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi, người nam anh tuấn đẹp trai, người nữ khí chất xinh đẹp, chẳng khác nào một đôi kim đồng ngọc nữ.

“Hôm nay nhà họ Nguyên các cô náo nhiệt thật đấy”.

Lâm Ẩn cười nói, anh mới vừa xuất quan mấy hôm trước. Dù trước khi bế quan đã đưa Tiên Nguyên Đan cho nhà họ Nguyên nhưng không ngờ lúc này Nguyên Thịnh cũng đột phá rồi.

Bây giờ Nguyên Cẩm Nhi đã trưởng thành, không còn dáng vẻ mộc mạc đáng yêu như trước đây nữa, trở nên vô cùng xinh đẹp, dù là Trương Kỳ Mạt sau khi tu luyện cũng không bằng.

Hai năm nay Nguyên Cẩm Nhi cũng rất cố gắng tu luyện, lúc này tu vi của cô ta đã lên đến Thần cảnh, cũng xem như rất có triển vọng trong thế hệ trẻ tuổi ở bí cảnh Bồng Lai, ít nhất có thể nằm trong top năm mươi.

“Cụ ông đột phá Địa Tiên, còn có anh ở đây, cho nên mấy người này mới đến”, Nguyên Cẩm Nhi nói với Lâm Ẩn, không thể nào giấu đi sự ngưỡng mộ trong mắt.

“Cũng được đấy chứ”.

Lâm Ẩn gật đầu, Nguyên Thịnh thăng lên Địa Tiên, coi như là anh đã giúp đỡ nhà họ Nguyên xong rồi, đợi anh xử lý xong chuyện ở bí cảnh Bồng Lai, nhà họ Nguyên cũng đã có thực lực khống chế đảo Tùy Vân trong tay.

‘Anh ta là ai, sao lại đi cùng với Nguyên Cẩm Nhi thế’.

Nhìn thấy Lâm Ẩn đi cùng Nguyên Cẩm Nhi, rất nhiều người tỏ vẻ ngạc nhiên.

Từ sau khi Nguyên Cẩm Nhi thăng lên Thần cảnh, cô ta bắt đầu có chút tiếng tăm trong bí cảnh Bồng Lai, lại thêm dung mạo sau khi lớn của Nguyên Cẩm Nhi, cho nên được các chàng trai trẻ tuổi trong bí cảnh Bồng Lai tôn sùng là nữ thần, có vô số người theo đuổi.

Đa số những người đứng trong ngoại viện đều là lớp con cháu, chỉ có một vài người từng gặp Lâm Ẩn biến sắc.

‘Sao anh ta lại đến đây?’

Với thân phận của Lâm Ẩn lúc này, có thể nói là người đứng hàng đầu trong bí cảnh Bồng Lai rồi, chỉ có cụ ông Địa Tiên mới có tư cách nói chuyện với anh, người có thể ngang vai ngang vế với anh đều là những người nắm quyền của ba gia tộc lớn của ba tiên đảo. Sao còn cần ở cùng với lớp con cháu này làm gì.

Lâm Ẩn đến đây giống như cao thủ full cấp chạy đến thôn tân thủ cho người ta ăn hành vậy, không phù hợp lẽ thường và thân phận của anh chút nào!

Vào lúc những người từng gặp Lâm Ẩn thấy khó hiểu, một chàng trai mặc áo choàng đỏ thẫm nổi giận đùng đùng xông về phía Lâm Ẩn và Nguyên Cẩm Nhi.

“Là Châu An”.

“Cậu ta là người vẫn luôn theo đuổi Nguyên Cẩm Nhi nhỉ, lần này có trò hay để xem rồi!”

Người xung quanh đều nhường đường, Châu An là cháu đích tôn của một cụ ông Địa Tiên, hơn một năm trước gặp gỡ Nguyên Cẩm Nhi trong một buổi tiệc, từ đó xem cô ta như của riêng của mình. Lúc này thấy Châu An nổi giận xông đến, trong mắt mọi người đều chứa ý cười châm chọc, xảy ra mâu thuẫn trên tiệc mừng cụ ông nhà họ Nguyên thăng lên Địa Tiên, mấy người bọn họ đều mang tâm trạng hóng hớt.

“Cẩm Nhi, tên oắt này là ai?”

Châu An xông tới chỗ Lâm Ẩn và Nguyên Cẩm Nhi ở cách đó không xa, chỉ vào Lâm Ẩn tức giận quát to.

Chân mày Lâm Ẩn nhíu lại, nhưng sau đó lại giãn ra. Tuy trong lòng khó chịu, nhưng anh vẫn không đến mức vì chuyện ghen tuông nhỏ nhoi mà ra tay với một tiểu bối.

“Châu An, đây là bạn của tôi, anh đừng có làm bậy!”

Nguyên Cẩm Nhi nhìn Lâm Ẩn một cái rồi đứng chặn trước người anh, quát lên với Châu An. Thật ra không phải cô ta lo lắng cho Lâm Ẩn, mà là lo Lâm Ẩn sẽ ra tay với Châu An. Bây giờ tuy nhà họ Nguyên trông thì nở mày nở mặt, nhưng cũng không thể tùy tiện đắc tội với gia tộc có Địa Tiên tọa trấn được.

“Hôm nay là ngày vui vì ông cố của tôi thăng lên Địa Tiên, Châu An, anh đừng có gây chuyện!”

Nguyên Cẩm Nhi lạnh lùng nói.

“Nãy giờ anh cứ tự hỏi vì sao anh đi tìm em mà người nhà họ Nguyên lại ngăn cản, thì ra là biết em ở cùng tên mặt trắng này”, Châu An căm tức nhìn Nguyên Cẩm Nhi, sau đó hung hăng nói với Lâm Ẩn: “Tên oắt, tôi không biết anh là ai, nhưng anh hoàn toàn không xứng với thân phận của Cẩm Nhi đâu, nếu anh biết điều thì mau cút khỏi nhà họ Nguyên cho tôi!”

“Châu An, chuyện của nhà họ Nguyên tôi vẫn chưa đến lượt anh quyết định đâu!”, lúc này Nguyên Cẩm Nhi cũng nổi nóng, quát lên với Châu An.

Châu An cười, khinh thường nói.

“Cẩm Nhi, chắc em vẫn chưa biết, lần này cụ ông của nhà tôi tự mình đến đây để cầu hôn cho tôi, để hai nhà Châu Nguyên vĩnh kết đồng tâm, tuy nhà họ Nguyên của em trông rất phát triển, nhưng chỉ cần nhân vật lớn đang tọa trấn ở nhà em rời đi, những gia tộc mà nhà họ Nguyên đắc tội sẽ hợp tác với nhau, ra tay với nhà em, với thực lực của nhà họ Nguyên hoàn toàn không thể giữ được đảo Tùy Vân, kết thông gia với nhà họ Châu của tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất, tôi tin chỉ cần ông nội tôi lên tiếng, chắc chắn cụ ông nhà họ Nguyên sẽ không phản đối, đến lúc đó chúng ta sẽ là người một nhà rồi!”

Nguyên Cẩm Nhi lập tức sa sầm mặt, quát to: “Anh nói bậy, dù cụ ông có đồng ý, tôi cũng sẽ không gả cho anh!”

“Ha ha, Cẩm Nhi, có một vài chuyện em không thể tự quyết định được đâu!”, Châu An hờ hững nói.

“Anh…”, Nguyên Cẩm Nhi thấy khó thở, trong chốc lát còn nói không nên lời.

Người xung quanh đều nở nụ cười hóng hớt, còn mấy chàng trai thầm mến Nguyên Cẩm Nhi thì tỏ vẻ giận dữ. Nhưng đa số các gia tộc của bọn họ đều không có Địa Tiên tọa trấn, hoàn toàn không dám đắc tội với Châu An là cháu đích tôn của cụ ông Địa Tiên trung kỳ, chỉ có thể nén giận nhìn nữ thần bị bắt nạt.

Chỉ có những người biết Lâm Ẩn là thấy buồn cười.

Châu An tưởng mình chiếm lợi thế hơn Lâm Ẩn và Nguyên Cẩm Nhi, nhưng lại không biết Lâm Ẩn đứng bên cạnh Nguyên Cẩm Nhi mới là hổ dữ thật sự, dù là cụ ông nhà họ Châu đối mặt với Lâm Ẩn cũng không dám kiêu ngạo như vậy.

Trong nội viện.

Các cao thủ cấp bậc Địa Tiên đang cụng ly, tán gẫu sôi nổi.

Lúc này.

Cụ ông nhà họ Châu đứng lên, cười nói với Nguyên Thịnh: “Anh Nguyên, hôm nay tôi đến đây, một là vì chúc mừng ông thăng lên Địa Tiên, hai là có một yêu cầu quá đáng”.

“Hả? Anh Châu, chỉ cần là chuyện tôi làm được, chắc chắn tôi sẽ không chối từ”, Nguyên Thịnh cũng cười đáp. Cụ ông nhà họ Châu có thực lực Địa Tiên trung kỳ, trong bảy đảo, thực lực của nhà họ Châu cũng chỉ đứng sau cụ ông nhà họ Cao thôi, có thể làm thân với nhà họ Châu cũng rất có lợi cho nhà họ Nguyên.

“Vậy tôi nói thẳng nhé”, cụ ông nhà họ Châu cũng cười nói: “Cháu tôi Châu An vừa gặp đã yêu cháu gái Nguyên Cẩm Nhi của ông, cháu gái của anh Nguyên có tố chất, mà cháu trai tôi cũng anh tuấn tài giỏi, năm nay mới hai mươi tuổi đã là Thần cảnh trung kỳ, tuyệt đối có thể xứng với Cẩm Nhi”.

“Việc này…”

Nguyên Thịnh hơi động lòng, nhưng vẫn không đồng ý ngay, cười nói: “Việc này vẫn phải hỏi ý kiến của Cẩm Nhi và bố nó nữa, nếu bọn họ không phản đối thì ông già này cũng không còn gì để nói”.

“Anh Nguyên nói thế là sao? Lệnh cha mẹ lời mai mối, ông là cụ ông một nhà, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ như thế cũng không thể tự quyết định ư? Chẳng lẽ anh Nguyên khinh thường nhà họ Châu tôi không xứng?”, nói đến cuối, vẻ mặt của cụ ông nhà họ Châu trở nên khó coi.

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv