"Đấu giá?"
Lâm Ẩn hơi cúi đầu nói: "Nếu đã vậy thì làm phiền anh Nguyên rồi".
Tuy anh đã từng tham gia đấu giá ở thế giới thường nhưng chưa từng tham gia đấu giá ở bí cảnh, chuyện này khiến anh thấy khá hứng thú.
...
Ngày hôm sau.
Lâm Ẩn đi theo Nguyên Chấn vào thành Tùy Vân để tham gia buổi đấu giá, Vân Cẩm Nhi cũng đi theo.
Lúc bọn họ tới trước cửa nhà đấu giá thì người đã đông như kiến. Lâm Ẩn tưởng rằng buổi đấu giá nào ở bí cảnh Bồng Lai cũng đông như vầy nhưng Nguyên Chấn và Nguyên Cẩm Nhi lại giật thót cả mình.
"Chú ba, sao buổi đấu giá lần này lại đông ghê vậy?", Nguyên Cẩm Nhi khẽ hỏi.
"Chú cũng không biết!"
Nguyên Chấn cũng mù tịt, rõ ràng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Anh Nguyên, anh cũng tới rồi à!"
Đúng lúc này, cao thủ Nhân Tiên của nhà họ Trần từng có duyên gặp mặt một lần với Lâm Ẩn là Trần Huyền dẫn theo Trần Lâm cùng mấy người trẻ tuổi trong gia tộc tới. Thấy Lâm Ẩn, Trần Huyền khẽ gật đầu chào anh: "Cậu Lâm cũng ở đây sao".
"Chào anh Trần".
Lâm Ẩn cũng chắp tay với Trần Huyền.
"Anh Nguyên, cậu Lâm, có phải mọi người đang bất ngờ vì sao lần đấu giá này lại đông đúc như thế này không?”, Trần Huyền cười rồi nói tiếp: "Vừa nãy tôi cũng không biết, nhưng mới nghe ngóng được rằng bảo vật đấu giá chính của lần này của đảo Tùy Vân là Tiên Nguyên Đan đấy".
"Tiên Nguyên Đan!"
Nguyên Chấn cả kinh, vội vã lấy truyền âm phù ra để truyền âm về cho gia tộc. Cụ ông nhà họ Nguyên bọn họ là cao thủ Nhân Tiên đỉnh cao, nếu có được viên Tiên Nguyên Đan này thì có thể sẽ đột phá lên cảnh giới Địa Tiên. Như vậy thì nhà họ Nguyên có thể tranh cao thấp với nhà họ Đường rồi.
"Anh Nguyên, anh không cần phải truyền âm nữa đâu. Anh nhìn xem đến cả những người kia cũng đến rồi, e rằng chúng ta chẳng có phúc để lấy viên đan này về đâu!", Trần Huyền lắc đầu, ánh mắt vô vọng.
"Nhà Họ Mộc ở đảo Lưu Vân, nhà họ Hải ở đảo Lâm Thủy!", Nguyên Chấn càng nhìn càng thấy kinh hãi. Hai nhà này là hai gia tộc lớn ở hai đảo bên cạnh đảo Tùy Vân, tuy không sánh bằng các gia tộc trên đảo Tùy Vân nhưng cũng là những gia tộc có Địa Tiên trấn giữ, không hề thua kém nhà họ Đường trên đảo Tùy Vân.
"Người nhà họ Đường và nhà họ Nguyên đã vào trong rồi, nghe nói phía bên ba tiên đảo cũng có người tới đó".
"Nghe đồn người nhà họ Đường đến cùng với một người bên phía ba tiên đảo. Nghe đâu có nhân vật tai to mặt lớn bên ba tiên đảo ưng ý thiếu chủ Đường Thần của nhà họ Đường nên đã nhận vào làm đệ tử rồi".
Mọi người bàn luận xôn xao.
Đám người Lâm Ẩn đi vào trong nhà đấu giá, nhìn thấy Đường Thần và một cô gái đứng bên ngoài ghế dài của tầng thứ hai, hai người cười cười nói nói. Trai thì tuấn tú khôi ngô, gái thì xinh đẹp kiều diễm, trông như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Lúc bấy giờ Đường Thần cũng nhìn thấy Lâm Ẩn cùng đi vào với Nguyên Chấn, một tia khinh bỉ lướt qua trong ánh mắt cậu ta.
Cô gái đứng bên cạnh Đường Thần cũng nhận ra được tia khinh thường trong mắt cậu ta. Cô ta nhìn theo hướng nhìn của Đường Thần thì thấy Lâm Ẩn bình dị, khẽ hỏi:
"Sư đệ, cậu có thù với tên kia à?"
Đường Thần cười mỉm, thôi không nhìn Lâm Ẩn nữa, thản nhiên đáp: "Thằng oắt đó tưởng rằng chỉ giúp được em một chuyện nhỏ mà dám to gan từ chối lời mời gọi của nhà họ Đường bọn em. Thế mà bây giờ lại đi cùng với nhà họ Nguyên nhỏ nhoi kia".
"Ồ?"
Cô gái cũng khẽ cười: "Nếu thằng oắt đó đã không thức thời như thế thì chút nữa sư tỷ sẽ giúp cậu dạy dỗ hắn một bài học".
"Vậy em cảm ơn sư tỷ".
Đường Thần cũng thờ ơ đáp.
Lâm Ẩn cũng nhìn thấy ánh mắt của hai người kia nhưng anh không hề để tâm.
Vừa nãy anh đã quét thần niệm hết cả nhà đấu giá rồi. Tuy có một Địa Tiên trấn giữ nhưng cũng chỉ mới là võ giả Địa Tiên sơ kỳ thôi, chẳng nhằm nhò gì với anh cả.
Ngay lúc thần niệm của Lâm Ẩn quét qua, Địa Tiên trong phòng bí mật của nhà đấu giá bỗng mở mắt, nhíu mày. Vừa nãy ông ta cảm nhận được như có ai đó đang nhìn trộm mình, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất.
Ông ta quét thần niệm cả nhà đấu giá nhưng không tìm ra được ai đã nhìn trộm mình cả.
Một gia tộc lớn trên ba tiên đảo đã mở ra nhà đấu giá này, nghe nói có quan hệ mật thiết với nhà họ Tần. Tuy nói rằng những thứ thật sự tốt đều được bán đấu giá trên ba tiên đảo, nhưng thỉnh thoảng bảy hòn đảo nhỏ còn lại cũng có được vài thứ tốt.
Lâm Ẩn đi theo Nguyên Chấn ngồi vào vị trí của nhà họ Nguyên. Tầng hai là những gia tộc có Địa Tiên trấn giữ mới đủ tư cách vào, còn vị trí của nhà họ Nguyên là một khu có chỗ ngồi khá tốt ở tầng trệt thôi.
Tường của phòng riêng trên tầng hai được khắc trận pháp và được làm từ chất liệu đặc biệt, thế nên phòng bên cạnh sẽ không thể nào nghe được bên trong nói gì.
Chẳng mấy chốc, buổi đấu giá đã bắt đầu.
Một ông lão mặc áo bào đen bước lên sân khấu, lên tiếng:
"Chào mừng các vị khách quý đã tới đảo Tùy Vân để tham gia buổi đấu giá này. Không chỉ có bạn bè trên đảo mà còn có khách quý từ những đảo lân cận và cả một vị quyền cao chức trọng đến từ đảo Doanh Châu đến tham gia buổi đấu giá lần này, khiến lão đây cảm thấy vô cùng vinh hạnh".
Cả hội trường nhốn nháo.
Bọn họ không ngờ có người từ ba tiên đảo tới thật. Phải biết rằng để được ông cụ chủ trì buổi đấu giá giới thiệu long trọng như thế này chắc chắn không phải là nhân vật nhỏ ở ba tiên đảo, ắt hẳn là người trong mấy gia tộc đứng hàng đầu, cho dù không phải là người trong nhà họ Mộc ở Doanh Châu thì chắc chắn cũng phải là người trong gia tộc có Địa Tiên trấn giữ.
Thấy lời của mình khiến những người bên dưới hoảng hốt, ông lão giơ tay lên vỗ vỗ trên không, ý bảo mọi người yên lặng. Ông ta tiếp tục nói: "Bây giờ tôi tuyên bố, buổi đấu giá bắt đầu! Vật phẩm đầu tiên là một nhánh huyết sâm năm trăm năm mới có một, rất có ích cho việc tu luyện đối với võ giả Thần cảnh..."
Ông lão không giải thích quá nhiều.
Huyết sâm là một linh dược được biết đến rộng rãi, tuy rất hiếm thấy huyết sâm năm trăm năm mới có một bên ngoài nhưng vẫn rất thường thấy trong các buổi bán đấu giá.
Trong phòng riêng ở tầng hai không hề có động tĩnh gì, rõ ràng huyết sâm không hề có sức hút đối với bọn họ. Những gia tộc ngồi khu vực đầu của tầng một cũng không mấy xôn xao, tuy huyết sâm khá tốt nhưng trong gia tộc của bọn họ đều có hàng dự trữ hoặc hàng thay thế cả rồi.
Cuối cùng, huyết sâm được bán cho một tán tu Thần cảnh với giá ba trăm linh thạch.
Sau khi người nọ lấy được huyết sâm thì cũng không ở lại nhà đấu giá nữa, trả tiền rồi lập tức rời đi, chắc là sợ người khác mưu đồ cướp giật.
"Anh Nguyên, có thể lấy một linh thạch ra cho tôi xem một chút không?"
Lâm Ẩn khẽ nói.
Nguyên Chấn vỗ đùi đánh đét rồi lấy một túi nhỏ ra đưa cho Lâm Ẩn. Anh ta nói: "Túi này là túi Càn Khôn, chỉ có ở bí cảnh Bồng Lai của bọn tôi thôi đấy, tuy không chứa được quá nhiều đồ nhưng dư sức để chứa vài vật dụng tùy thân. Trong túi Càn Khôn này có mười nghìn linh thạch, nếu anh Lâm ưng ý cái gì thì cứ đấu giá mua về".
Lâm Ẩn nhận túi Càn Khôn, Nguyên Cẩm Nhi ao ước nhìn chiếc túi trong tay Lâm Ẩn.
Tuy nói túi Càn Khôn chỉ có ở bí cảnh Bồng Lai, cũng là vật được một vị đại sư trận pháp nghiên cứu suốt năm trăm năm mới chế tạo ra được, nhưng vì giá cao ngất ngưởng nên cho dù nhà họ Nguyên đã cắm rễ ở đảo Tùy Vân hàng nghìn năm cũng chỉ sở hữu được năm, sáu cái. Bây giờ vì Lâm Ẩn có ơn cứu mạng nên mới tặng cho Lâm Ẩn một cái.
Lâm Ẩn tách một tia thần niệm xâm nhập vào trong túi Càn Khôn, anh cảm thấy thần niệm của mình đi vào một vùng không gian chỉ tầm hai mét khối, trong góc có một đống linh thạch.
Lâm Ẩn vừa chỉ thị, một linh thạch đã xuất hiện trong tay anh.
"Cảm ơn anh Nguyên!"
Giúp người không cần báo đáp, đối với Lâm Ẩn, hai dị quả kia đã đủ để báo đáp ơn cứu mạng Nguyên Cẩm Nhi rồi. Nhưng nhà họ Nguyên đối đãi với anh rất tốt, đến khi anh rời khỏi bí cảnh Bồng Lai sẽ suy nghĩ để lại một ít tài nguyên cho nhà họ Nguyên.
- -------------------