Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1048: Tiểu thiên sư



“Núi Long Hổ có oai ghê nhỉ!”, Kiền Tam tiến về phía trước một bước lạnh lùng nói.

Tửu Đạo Nhân lạnh nhạt nói với Kiền Tam: “Nếu ông không phục thì có thể thử xem!”

Ánh mắt Kiền Tam trở nên lạnh lẽo, khí thế bộc phát trên người xông về phía Tửu Đạo Nhân, người của giới võ đạo đứng sau lưng Trần Dật Thần chỉ cảm thấy mình như đang đứng trên một con thuyền giữa mưa rền gió dữ vậy, nguy hiểm như có thể lật úp bất cứ lúc nào. Truyện Bách Hợp

“Hừ!”

Tửu Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên biến mất.

“Ông đang khiêu khích tôi ư?”

Tửu Đạo Nhân lạnh lùng nói với Kiền Tam.

“Đã biết bao nhiêu năm trôi qua rồi, tôi rất muốn xem xem núi Long Hổ ngày xưa còn mấy cân mấy lượng!”, Kiền Tam nói, duỗi tay ra, cổ kiếm ở sau lưng Kiền Húc lập tức bay ra, biến thành một rạng mây đỏ nằm trên không trung.

“Kiếm tên Cổ Vận, là thần binh truyền đời của nhà họ Kiền tôi, một trong những thần khí trấn tộc của nhà họ Kiền, hôm nay tôi sẽ lấy thanh thần kiếm này cho ông được biết sự chênh lệch giữa người trong tiên cảnh và người của thế giới thường!”

Kiền Tam nói xong thì bắt đầu bấm tay.

Kiếm Cổ Vận lập tức từ một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, sau đó tạo ra kiếm quang đầy trời, mang theo từng trận kiếm khí lôi âm, sau đó chém về phía Tửu Đạo Nhân.

“Không ngờ người của nhà họ Kiền lại đem kiếm Cổ Vận ra ngoài”, Li Mộng tiên tử lắc đầu, theo truyền thuyết, kiếm Cổ Vận là bội kiếm của cụ ông Thiên Tiên trong nhà họ Kiền, sức mạnh kinh người, không ngờ lại được mang xuống thế giới thường.

“Nếu núi Long Hổ bây giờ chỉ có tiếng mà không có miếng, núi Long Hổ cũng không cần thiết phải tiếp tục tồn tại nữa!”, Tống Triết lạnh lùng nói.

“Nghìn năm trước trên núi Long Hổ có không ít thứ tốt!”, Tây Môn Khí – dòng chính của nhà Tây Môn thản nhiên nói.

Rất rõ ràng những người này đều không có ý tốt, thực lực của Tửu Đạo Nhân không hề tầm thường, bọn họ cũng không muốn trêu vào, nếu một khi biết được núi Long Hổ chỉ là con cọp giấy, chắc chắn những gia tộc này sẽ ra tay với núi Long Hổ. Nếu một thế lực Thiên Tiên truyền thừa mấy nghìn năm bị hủy diệt, chắc chắn lợi ích còn to lớn hơn động phủ của Thiên Tiên tán tu để lại nhiều.

“Hừ!”

Tửu Đạo Nhân cũng không nói nhiều, vung trường kiếm trong tay lên, biến thành một đạo kiếm quang màu trắng bay thẳng lên không trung phủ kín kiếm quang.

“Keng keng keng keng keng!”

Âm thanh kim loại va chạm vang lên, trong kiếm Cổ Vận có tiếng rên rỉ phát ra, dù kiếm khí của nó bắn ra bốn phía vẫn bị trường kiếm của Tửu Đạo Nhân chém đứt làm đôi rơi xuống đất, bội kiếm Thiên Tiên lập tức bị thương nặng, linh khí hoàn toàn biến mất, hóa thành sắt vụn.

“Phụt!”

Kiền Tam phun ra một ngụm máu tươi, không thể giấu đi sự kinh hãi trong lòng.

Còn những người khác nhìn thấy đều ngơ ngác, Kiền Tam chính là nhân vật chỉ cách Địa Tiên cảnh một bước, dù ở trong bí cảnh Côn Luân cũng coi như nhân vật số một, nhưng bây giờ lại dễ dàng bị một đạo sĩ của núi Long Hổ đánh bại.

“Sao có thể chứ!”

Kiền Húc mở to mắt, kiếm Cổ Vận là kiếm của cụ ông nhà gã, chất liệu siêu phàm, hơn nữa còn được cao thủ Thiên Tiên mang theo bên cạnh nhiều năm như vậy, bây giờ lại bị đạo sĩ của núi Long Hổ này chém gãy chỉ với một kiếm.

“Cổ Vận chính là bội kiếm của cụ ông nhà tôi, ông dám chém đứt nó, nhà họ Kiền tôi không đội trời chung với núi Long Hổ của ông!”, Kiền Húc cố ra vẻ bình tĩnh nói.

“Kiếm Thái Huyền, ông là tiểu thiên sư của núi Long Hổ!”, Thanh Hàn giật mình la lên.

Những người khác cũng nhìn Tửu Đạo Nhân bằng ánh mắt khó tin, kiếm Thái Huyền chính là báu vật trấn núi của núi Long Hổ.

Nghìn năm trước ngoài mấy hoàng tộc ra, thực lực của cách vương tộc lớn đều xấp xỉ núi Long Hổ, vốn tưởng rằng nhiều năm như vậy núi Long Hổ không ở trong bí cảnh Côn Luân, thực lực chắc chắn sẽ suy giảm, nhưng không ngờ người thừa kế của núi Long Hổ này vẫn mạnh như thế.

Hơn nữa bọn họ vừa xuống núi đã gặp phải tiểu thiên sư cầm kiếm Thái Huyền trong tay, phải biết rằng kiếm Thái Huyền và kinh Thái Huyền chính là thứ thiên sư của núi Long Hổ mới có tư cách tu luyện.

Mà ngoài kiếm Thái Huyền ra, còn thứ gì có thể chém đứt bội kiếm Thiên Tiên nữa chứ.

Lão thiên sư của núi Long Hổ nghìn năm trước chính là nhân vật có tiếng cầm kiếm Thái Huyền trong tay chém chết mấy vị Thiên Tiên, bây giờ xem ra thế hệ của núi Long Hổ vẫn chưa từng xuống dốc.

Lâm Ẩn cũng ngạc nhiên nhìn Tửu Đạo Nhân, không ngờ lão lại là thiên sư đời tiếp theo của núi Long Hổ, chẳng trách mới trăm tuổi đã có thực lực có thể xử lý Địa Tiên.

Vả lại với thực lực của Tửu Đạo Nhân khi nãy, đã là cao thủ có thể áp đảo những người cùng là đỉnh cao Nhân Tiên kia, thậm chí nói không chừng đã bước vào cảnh giới Địa Tiên rồi nữa.

“Từ nay về sau, cao thủ trên Thần cảnh không thể tùy ý ra tay với võ giả thế giới thường, nếu không đừng trách núi Long Hổ tôi vô tình”.

Tửu Đạo Nhân nhìn thoáng qua mọi người, lạnh lùng nói.

Dòng chính của các gia tộc lớn đi xuống từ trong bí cảnh Côn Luân đều mang vẻ mặt phức tạp, bọn họ đều kiêu ngạo vì mình là người trong tiên cảnh, nhưng lại bị một Tửu Đạo Nhân áp đảo.

“Chúng tôi không ra tay với võ giả của thế giới thường, nhưng Lâm Ẩn đường đường là một Nhân Tiên, có lẽ không trong phạm vi mà ông nói đúng không!”, Kiền Húc nhìn Tửu Đạo Nhân, dù lão thể hiện thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng gã vẫn bình tĩnh như trước. Tuy Tửu Đạo Nhân mạnh thật, nhưng các gia tộc lớn của bọn họ cũng không dễ trêu vào, nếu Tửu Đạo Nhân thật sự dám giết bọn họ, rơi vào tay bí cảnh Côn Luân, núi Long Hổ cũng không thể đấu với nhiều gia tộc như vậy.

“Đúng thế, chúng tôi sẽ không ra tay với võ giả của thế giới thường nữa, nhưng anh ta không thể rời đi, người giết con trai của chủ nhà họ Thanh tôi phải cùng tôi trở về nhà họ Thanh nhận tội!”, Thanh Hàn cũng cảnh giác nhìn Tửu Đạo Nhân, lạnh lùng nói.

Những người khác cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khó chịu, bọn họ cũng nghĩ kỹ rồi, pháp luật không thể thực thi khi mọi người đều phạm tội, cho dù Tửu Đạo Nhân là tiểu thiên sư của núi Long Hổ cũng không thể vì một Lâm Ẩn mà đắc tội với tất cả bọn họ được.

Mà khi nãy Tửu Đạo Nhân tức giận ra tay chỉ vì bọn họ giết chết những võ giả bình thường kia, cho nên lão mới cảnh cáo thôi, bây giờ Tửu Đạo Nhân đã đạt được mục đích rồi, có lẽ sẽ không làm khó bọn họ nữa.

Tửu Đạo Nhân quay đầu nhìn về phía Lâm Ẩn.

“Anh Lâm, hay anh rời khỏi trước đi?”, Bạch Vũ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, tuy hắn ta đứng về phía Lâm Ẩn, nhưng nếu Tửu Đạo Nhân không ra tay, bên phía bọn họ sẽ nằm ở thế yếu, nhưng nếu bây giờ Lâm Ẩn rời đi khi Tửu Đạo Nhân vẫn chưa cho ba nhà kia một câu trả lời thuyết phục, tin rằng những người đó cũng sẽ phải kiêng dè.

“Không sao, tôi lo được!”

Lâm Ẩn lắc đầu đáp.

“Sao hả Lâm Ẩn, anh sợ rồi à? Nếu sợ thì lập tức quỳ xuống, tự phế bỏ tu vi, may ra chúng tôi còn có thể tha cho gia tộc của anh!”, Trịnh La chỉ vào Lâm Ẩn kêu gào.

Lâm Ẩn không thèm nhìn Trịnh La lấy một cái, lạnh lùng nói với Thanh Hàn.

“Thanh Hàn, anh cho rằng đám người nhỏ bé các người cũng có thể đấu lại tôi ư?”

Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, vung kiếm Thu Thủy, chỉ vào Thanh Hàn nói: “Hôm nay, tôi sẽ khiến nhà họ Thanh các người triệt để mất hết người thừa kế luôn!”

Lúc đầu nhà họ Thanh dám phái người ra tay với nhà họ Lâm, Lâm Ẩn đã chuẩn bị ra tay với bọn họ rồi, bây giờ nhà họ Kiền và nhà họ Trịnh cũng chen vào, đúng lúc giải quyết một lượt luôn.

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv