“Hừ!”
Tạ Viễn hừ lạnh muốn đuổi theo Lãnh Phong.
“Đi!”
Lại thấy Lâm Ẩn thở nhẹ một tiếng, kiếm Thu Thủy xuất hiện lập tức đuổi theo Lãnh Phong, cắt một đường trên không trung, thân hình của Lãnh Phong lập tức rơi xuống.
“Bịch!”
Lãnh Phong nặng nề rơi xuống đất, nhưng dù là người của Yoga Thiên Trúc cổ hay người của nhà họ Bành đều không dám đi qua nhặt xác ông ta.
Sắc mặt Bành Việt xám như tro tàn, ngồi xụi lơ dưới đất.
Mã Giáp cũng cực kỳ căng thẳng, quần áo trên lưng đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, sợ kiếm thần vừa chém chết Lãnh Phong sẽ thuận thế giết chết mình luôn.
Kiếm Thu Thủy lượn một vòng trong không trung rồi bay về tay Lâm Ẩn.
Lúc này Mã Giáp mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tạ Viễn, chuyện nơi này giao cho ông xử lý, tôi hy vọng tin tức tôi ở Nam Dương không được truyền ra ngoài”, Lâm Ẩn nhìn Tạ Viễn, sau đó nhìn về phía Mã Giáp, hờ hững nói: “Ông vào đây với tôi”.
Nói xong, Lâm Ẩn xoay người đi vào trong từ đường.
Mã Giáp thấy thế thì không dám chậm trễ, vội đáp xuống từ trong không trung rồi bước nhanh vào trong từ đường, sợ chậm trễ sẽ bị Lâm Ẩn chém chết.
Tạ Viễn cũng chậm rãi đáp xuống.
Người bên dưới đều đang quỳ gối, người trong Thanh Môn dù là cao thủ bảng Thiên hay đệ tử bình thường cũng đều quỳ dưới đất kính chào cụ ông.
“Sao có thể chứ…”
Còn mấy người chọn theo phe trưởng lão thì mất hồn mất vía như chết cha chết mẹ.
Bọn họ vốn tưởng rằng vào phe nhà họ Bành có thể tiến thêm một bước, bước vào cấp cao của Thanh Môn, nắm quyền hành to lớn của Nam Dương trong tay, nhưng bây giờ Bành Việt đứng sau bọn họ bị bắt sống, Lãnh Phong thì bị chém chết.
Có vài người nhát gan đều xụi lơ dưới đất run cầm cập, mặt xám như tro tàn.
Tạ Viễn đưa mắt nhìn về phía Bành Việt.
Bành Việt thở dài một tiếng, lúc này trên mặt lão ta không còn chút oai phong nào nữa, chậm rãi quỳ rạp xuống đất nói: “Nể tình mấy trăm năm nay nhà họ Bành tôi làm không ít chuyện vì Thanh Môn, xin giữ lại cho nhà họ Bành chút huyết mạch!”
Tạ Viễn nhìn Bành Việt, im lặng một lát mới chậm rãi nói: “Ông đi đi, tôi sẽ không tiêu diệt nhà họ Bành!”
Cuối cùng Tạ Viễn vẫn không thể nhẫn tâm được.
“Đa tạ!”
Bành Việt cười tươi vỗ một chưởng lên trán mình, người chậm rãi ngã về phía sau.
“Cụ ông!”
Đệ tử của nhà họ Bành đều đau khổ kêu lên, không thể kìm nén được cảm xúc.
“Nhà họ Bành làm loạn gây rối, đệ tử của Chấp Pháp đường dẫn hết người của nhà họ Bành đi cho tôi!”, Tạ Viễn lắc đầu vung tay lên, lập tức có đệ tử của Chấp Pháp đường phế bỏ tu vi của người nhà họ Bành rồi dẫn đi.
Tuy Tạ Viễn nói để lại một chút huyết mạch cho nhà họ Bành, nhưng cũng sẽ không mặc cho nhà họ Bành tiếp tục như thế, những người tham gia ra tay với nhà họ Tạ đều phải trừng phạt theo quy định của Thanh Môn.
…
“Mã Giáp của nhà họ Mã bái kiến tiên sư, chúc tiên sư pháp lực vô biên, sống lâu nghìn tuổi”, vừa bước vào từ đường, Mã Giáp lập tức quỳ xuống đất cung kính nói.
“Đưa thứ có thể giấu đi hơi thở trên người ông cho tôi”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
Phạm vi thần giác của anh rất lớn, nhưng khi nãy rõ ràng Mã Giáp đứng cùng với Lãnh Phong, trong thần giác của anh lại như không có người này, nhất định là có bảo vật nào đó ngăn lại thần giác của anh, nếu không anh không thể không phát hiện ra Mã Giáp được.
“Cái này… Cái này”, nghe vậy, Mã Giáp lập tức bối rối, trên trán có mồ hôi lạnh chảy xuống, vốn tưởng rằng chàng trai trẻ thần bí này gọi cụ ta vào là muốn kéo cụ ta về phe mình, để cụ ta làm việc cho anh, không ngờ là vì bảo vật trên người mình.
Tựa như một thế kỷ trôi qua, vào lúc Lâm Ẩn hơi mất kiên nhẫn, cuối cùng Mã Giáp thở dài một hơi, lấy ra một hạt châu từ trong ngực, đưa cho Lâm Ẩn nói: “Tiên sư đang nói đến cái này sao”.
Lâm Ẩn nhận lấy hạt châu, cầm trong tay thưởng thức.
Không biết hạt châu này làm từ chất liệu gì, hơi lạnh, Lâm Ẩn cầm nó trong tay còn có cảm giác chân nguyên trong người vận chuyện nhanh hơn mấy phần, hứng thú hỏi:
“Hạt châu này tên là gì, từ đâu ra vậy?”
“Haiz!”
Trong mắt Mã Giáp hiện lên sự đau lòng, nhưng lập tức giấu đi ngay, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Đây là khi còn trẻ tôi tình cờ lấy được trong một hang núi, chỉ biết là thứ này có thể giấu đi tu vi, tăng nhanh tốc độ tu luyện, còn chuyện nó tên gì thì tôi thật sự không biết”.
“Hang núi kia ở đâu?”
Lâm Ẩn hưng phấn híp mắt lại.
Báu vật thế này cũng có thể tình cờ nhặt được, nơi đó có thể là động phủ Thiên Tiên mà anh đang tìm, nếu tìm thấy nó trước, dù không thể đi vào cũng dễ chuẩn bị sẵn sàng, lúc đối mặt với cao thủ trong bí cảnh cũng có thể giành được cơ hội.
Nếu có thể lấy được đồ trong động phủ Thiên Tiên, chắc hẳn có thể giúp anh đột phá thêm. Nếu đột phá lên Địa Tiên cảnh, có anh tọa trấn, sẽ không có ai dám ra tay với nhà họ Lâm và bạn bè người thân của anh nữa.
“Trong một hang núi gần gia tộc tôi”, nếu đã nói ra rồi thì Mã Giáp cũng không giấu diếm nữa, nói hết ra những gì mình biết.
Theo miêu tả của Mã Giáp, mắt Lâm Ẩn ngày càng sáng lên, nghe cụ ta nói xong, anh đã chắc chắn 50% rằng hang núi Mã Giáp nói chính là động phủ Thiên Tiên.
Nhưng tình hình cụ thể vẫn phải đến đó mới có thể xác định được.
“Những gì ông nói đều là thật sao?”
Mắt Lâm Ẩn bắn ra thần quang truyền vào trong hai mắt của Mã Giáp.
“Vãn bối tuyệt đối không nói dối, nếu có câu nào bịa đặt, tiền bối cứ việc chém chết tôi!”, Mã Giáp căng thẳng thề thốt.
“Được, lát nữa ông theo tôi qua đó, nếu thật sự là nơi tôi muốn tìm, chẳng những tôi sẽ tha cho ông một mạng, còn có thể giúp ông tiến thêm một bước nữa”.
Sau khi chắc chắn rằng Mã Giáp không nói dối, Lâm Ẩn gật đầu bảo.
“Đa tạ tiên sư”.
Mã Giáp cười khổ một tiếng, bây giờ châu báu đã bị cướp đi, hơn nữa cụ ta phát hiện chỗ đó mấy chục năm cũng không có lợi ích gì, nếu có thể đổi được lợi ích từ trong tay chàng trai trẻ thần bí này cũng là một chuyện tốt.
…
Ba ngày sau.
Dốc Mã Long.
Sân bay quốc tế Dốc Mã Long.
Cực kỳ náo nhiệt.
Lãnh đạo các bộ phận, tổng giám đốc các tập đoàn của Dốc Mã Long đều tập trung lại đứng ngay ngắn chờ đợi trong sân bay.
Ai cũng đang nhìn chằm chằm vào lối ra của sân bay, trông chờ mòn mỏi.
Đội hình to lớn hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Một vài người không biết đã xảy ra chuyện gì đều dừng chân quan sát, một vài người tới đón máy bay cũng bị chặn ở vòng ngoài, hoàn toàn không thể đến gần lối ra.
“Có chuyện gì thế? Sao lại có nhiều nhân vật lớn ở sân bay như vậy”.
“Ôi mẹ ơi, rốt cuộc là ai sắp đến Dốc Mã Long chúng ta mà khoa trương vậy”.
“Mọi người không biết à, nhân vật lớn của Tòa Thánh phương Tây muốn đến Dốc Mã Long của chúng ta truyền giáo, có lẽ mấy nhân vật lớn này tới để đón tiếp người của Tòa Thánh đấy”.
“Tòa Thánh?”
Rất nhiều dân chúng bình thường đều không biết Tòa Thánh là cái gì, tuy bọn họ biết phương Tây có giáo hội, nhưng không phải Tòa Thánh là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết sao?