Thấy cụ ông nhà họ Tiêu ra mặt, Thi Nam cũng trở nên can đảm hơn, bước ra một bước đứng bên cạnh cụ Tiêu.
Khi nãy đánh nhau với Lâm Ẩn, lão có thể cảm nhận được cảnh giới của anh chỉ mới là Nhân Tiên sơ kỳ, mà cụ Tiêu đã là Nhân Tiên trung kỳ rồi, lại thêm lão, có lẽ chắc thắng được bảy phần.
Hai cao thủ Nhân Tiên đứng trong hư không lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
Mấy người Kỷ Yên Nhiên và Bùi Thanh Y chỉ cảm thấy vô cùng khó thở.
“Hôm nay tôi rất muốn xem thử cuối cùng Nhân Tiên của bí cảnh Côn Luân là trình độ gì”.
Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng không hề để tâm.
Anh vẫn không hiểu rõ thực lực thật sự của mình ra sao, lúc còn là nửa bước Nhân Tiên anh đã giết chết một khách khanh của nhà họ Bạch, mà rõ ràng thực lực của khách khanh kia còn mạnh hơn Thi Đông vừa bị giết chết.
Mà thực lực của Thanh Huyền bị giết chết trong Thiên Vực còn mạnh hơn khách khanh nhà họ Bạch kia một chút, nhưng sau khi thăng lên Nhân Tiên, anh chưa từng dốc hết sức đấu với người khác bao giờ, lần này anh rất muốn xem thử cuối cùng thực lực của mình đã ở trình độ gì trong Nhân Tiên.
“Không biết sống chết, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sự chênh lệch của Nhân Tiên trung kỳ và sơ kỳ!”
Cụ Tiêu ra tay trước, thần mang cuồn cuộn, khí thế trên người mãnh liệt bùng nổ muốn chèn ép Lâm Ẩn, sau đó đánh một quyền về phía anh, chùm sáng vàng bắn thẳng lên trời cao.
Thi Nam ở bên cạnh cũng thừa thế ra tay, một ngọn Lửa Xương Trắng xuất hiện trong hư không, hóa thành một con rắn nhỏ màu trắng hung ác tấn công Lâm Ẩn.
Khi nãy Thi Đông bị Lâm Ẩn giết chết chỉ với một đòn, bây giờ trong lòng Thi Nam vẫn còn cảm giác khiếp sợ, khiến lão không dám đến gần Lâm Ẩn, chỉ có thể đứng ở xa giúp đỡ cụ Tiêu.
Người có tu vi kém dưới đất trực tiếp bị chèn ép đến quỳ rạp xuống đất, chỉ có một vài đỉnh cao Thần cảnh và nửa bước Nhân Tiên còn có thể gắng gượng chịu đựng, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
“Trò trẻ con”.
Lâm Ẩn lắc đầu, đột nhiên giơ tay phải ra.
Ầm ầm!
Vuốt rồng màu trắng dài chừng ba mươi trượng như vuốt thần của Vân Long Cửu Thiên bắt lấy hai người trong không trung, vuốt rồng còn chưa đến thì uy thế đáng sợ đã kéo đến trước.
“Ầm!”
Vuốt Vân Long và chùm sáng vàng chạm vào nhau, hư không lập tức vang lên tiếng nổ mạnh, vô số kình khí càn quét cả bốn phương tám hướng, san bằng mấy trăm trượng quanh Lâm Ẩn và cụ Tiêu.
Mấy người Bùi Thanh Y đứng sau Lâm Ẩn đều bị đánh bay ra ngoài, nếu không nhờ Lâm Ẩn bảo vệ thì bọn họ đã bị xé thành bột phấn rồi.
Nhưng người của những gia tộc khác thì không may mắn như thế, cụ ông nhà họ Tiêu cũng không rảnh bảo vệ bọn họ, không ít người của nhà họ Chung trực tiếp bị nội lực đánh chết.
Thấy cảnh này, cụ Chung trợn tròn mắt, đa số những người đến hóng chuyện lần này đều là người của nhánh ông ta đến xem chuyện cười của Lâm Ẩn và nhánh Chung Ly Hiên, hoàn toàn không đoán trước được sẽ xảy ra chuyện này.
“Mau lùi về sau!”
Cụ ông nhà họ Chung hét to một tiếng, ra tay bảo vệ một vài người của gia tộc.
“Ầm!”
Vuốt Vân Long và chùm sáng vàng giằng co một lát, chùm sáng vàng trực tiếp bị đánh bay, cụ Tiêu bị vuốt Vân Long vỗ bay ra ngoài, tạo thành một hố đất vô cùng to lớn.
Mà lúc này con rắn lửa Thi Nam thả ra đã xông tới trước mặt Lâm Ẩn, Lâm Ẩn vỗ lên kiếm Thu Thuỷ, nó lập tức bay ra lượn một vòng trên không, cứ thế chém con rắn lửa thành mấy khúc, hóa thành đốm lửa biến mất trong không trung.
Lâm Ẩn bay lên không nhìn Thi Nam đang tái mặt và cụ Tiêu trong hố đất, hờ hững nói: “Các người chỉ có chút thực lực đó thôi sao?”
“Xem ra là tôi hiểu lầm Thanh Huyền, vốn tưởng rằng như gã là rất yếu rồi, không ngờ các người còn không bằng cả Thanh Huyền, nếu chỉ có chút bản lĩnh đó thì hôm nay tôi sẽ tiễn các người lên đường”.
Lâm Ẩn khoanh tay đứng trong hư không, kiếm Thu Thủy xoay quanh anh, mắt anh híp lại không biết đang nghĩ gì.
Còn cụ ông nhà họ Tiêu và Thi Nam thì vô cùng sợ hãi, đặc biệt là cụ Tiêu, lão ta không ngờ một đòn bằng hết sức lực của mình lại bị Lâm Ẩn tiện tay phá vỡ, hơn nữa rõ ràng Lâm Ẩn còn chưa dốc hết sức, chẳng lẽ chênh lệch của những Nhân Tiên bình thường như bọn họ và những người có thiên phú cao lại lớn đến thế sao?
“Giết cậu ta!”
Thi Anh Hào đứng trên bạch hạc cũng vô cùng khó hiểu, điên cuồng hét to.
Cụ Tiêu không phải đối thủ của Lâm Ẩn khiến Thi Anh Hào có dự cảm chẳng lành, hôm nay bọn họ rất có khả năng sẽ bỏ mạng ở đây.
“Cùng lên đi, đừng nương tay!”
Cụ ông nhà họ Tiêu quát lên với Thần cảnh của ba nhà Kỷ Tiêu Chung, lúc này lão ta đã không còn lòng tin có thể xử lý Lâm Ẩn nữa, có thể giữ được mạng trong tay anh đã không tệ rồi.
“Ầm!”
Cao thủ của ba nhà và ba cụ ông nửa bước Nhân Tiên đều ra tay, kiếm khí, lực đấm, đao phong, ánh dao khiến bầu không khí như cứng lại, uy thế của hai mươi người bọn họ cùng bao vây tấn công không hề yếu hơn một Nhân Tiên bình thường ra tay chút nào.
Cụ ông Tiêu và Thi Nam phun ra một ngụm máu tươi, máu huyết thiêu đốt trong cơ thể, một con chim lửa trắng và giao long vàng từ không trung xông về phía Lâm Ẩn.
Nhưng Lâm Ẩn vẫn lạnh nhạt đứng yên tại chỗ.
Đối mặt với một đòn có thể giết chết Nhân Tiên trung kỳ thậm chí là hậu kỳ này, Lâm Ẩn vẫn hờ hững như trước mặt chỉ là cơn gió thổi qua mà thôi.
“Phá!”
Kiếm Thu Thủy nhẹ nhàng bay vào tay Lâm Ẩn, anh cầm kiếm chém nhẹ một cái.
“Ầm!”
Một kiếm này anh không hề sử dụng Càn Khôn Kiếm Quyết, chỉ chém ra dựa vào chân nguyên cuồn cuộn trong người và hiểu biết của mình với kiếm đạo mà đã như thiên hà sụp đổ, trời đất đảo lộn, hư không như bị xé rách.
Tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang qua hư không, ngay cả đám mây trên trời cũng bị cắt ra từ chính giữa.
Kiếm quang chém ra từ chỗ Lâm Ẩn bay xa hơn mấy nghìn mét.
Đất trời lấy Lâm Ẩn làm trung tâm mà chia ra làm hai.
Dù là lực đấm, ánh dao hay giao long chim lửa đều bị chém đứt dưới một kiếm này, cứ thế biến mất như ảo ảnh, đối mặt với một đòn khiến đất trời biến sắc này, sắc mặt cụ ông nhà họ Tiêu và Thi Nam thay đổi, vội vàng chạy về phía xa.
“Ầm!”
Khi kiếm quang này lướt qua trước mặt, những Thần cảnh và nửa bước Nhân Tiên kia lập tức bị kiếm khí chém thành bột phấn, cụ Tiêu và Thi Nam bỏ chạy ở phía xa cũng chưa chạy được bao lâu đã bị kiếm quang chém đứt làm hai, rơi xuống từ trên không trung, trong mắt vẫn đầy vẻ khó tin.
Mà kiếm quang vẫn không hề dừng lại, ngọn núi cách đó mấy nghìn mét bị kiếm quang cắt ngang, bổ làm đôi, ở giữa xuất hiện một khe hở rộng mấy mét.
Một kiếm phá núi!
“Xẹt!”
Nhìn thấy uy lực của một kiếm này, không chỉ những người xem chiến khác mà ngay cả Thi Anh Hào xuất thân từ bí cảnh Côn Luân cũng giật mình, tuy Nhân Tiên đã thoát khỏi phạm vi người bình thường, cũng không phải anh ta chưa từng thấy cao thủ Nhân Tiên hậu kỳ ra tay, nhưng dù có ra tay cũng chỉ khiến đỉnh núi bị sụp xuống ba bốn mét mà thôi.
Sao có thể một kiếm phá núi như Lâm Ẩn được chứ.