“Ông già, coi như ông biết điều”.
Đợi cụ ông Kỷ dẫn Kỷ Yên Nhiên đi rồi, Thi Anh Hào mới khinh thường nói.
Anh ta thật sự không coi ba cụ ông của ba nhà kia ra gì cả, chiếm được một nơi tốt như vậy mà hai trăm tuổi rồi vẫn chỉ là nửa bước Nhân Tiên, thật sự sống ngu như heo.
Mắng xong, Thi Anh Hào quay đầu nhìn về phía những người khác, lạnh lùng nói: “Các người rất may mắn mới gặp được tôi đấy, lần này lúc trở về bí cảnh Côn Luân tôi sẽ dẫn năm người theo, mấy người ăn đan dược đi, ba tháng sau sẽ theo tôi về bí cảnh”.
Nói xong thì chỉ vào Cổ Y Nhân, Chung Minh, Chung Thành, Kỷ Đằng, và một người thuộc nhánh phụ của nhà họ Cổ, người được chỉ đều mừng rỡ ra mặt, nhưng khi thấy đan dược trong tay Thi Anh Hào lại tỏ vẻ chần chừ.
“Đây là cơ hội duy nhất để các người bước vào bí cảnh Côn Luân, các người tự nghĩ xem có ăn hay không đi!”
Thi Anh Hào nhìn năm người, lạnh lùng nói.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Chung Minh tiến lên trước, cầm lấy một viên đan dược uống vào bụng, mấy người khác thấy thế thì tỏ vẻ hết cách, cũng đều cầm đan dược lên uống vào.
Người không thắng nổi tình thế, ngay cả người đẹp như Kỷ Yên Nhiên mà Thi Anh Hào cũng có thể ra tay được thì càng khỏi nói đến bọn họ.
…
Buổi tiệc ở nhà họ Tiêu kéo dài hai tiếng thì kết thúc, người của các gia tộc đều dẹp đường về phủ.
Nhà họ Cổ.
Cụ ông nhà họ Cổ và chủ nhà Cổ Phong đi đến trạch viện nơi Cổ Y Nhân ở.
“Ông nội, bác cả!”
Lúc này Cổ Nguyên cũng đang ở đây.
“Y Nhân, con không sao chứ!”.
Cổ Phong lo lắng nhìn Cổ Y Nhân.
“Bố, con không sao”.
Cổ Y Nhân cười khổ nói với Cổ Phong, tuy không biết Thi Anh Hào cho bọn họ uống đan dược gì, nhưng có lẽ là loại thuốc độc có thể khống chế người khác.
“Nhà họ Tiêu thật khinh người quá đáng, kêu nhà họ Cổ chúng ta nộp cho bọn họ 60% tài nguyên, cứ như vậy mãi, có lẽ nhà họ Cổ chúng ta sẽ phải phụ thuộc vào nhà họ Tiêu mất!”
Cổ Phong thở dài một tiếng, không thể giấu đi sự sầu lo trong mắt.
“Hầy!”
Cụ ông Cổ cũng thở dài một tiếng: “Ông lão kia trở về, chuyện nhà họ Tiêu thống nhất núi Côn Luân đã định sẵn, chúng ta cũng hết cách, kêu con cháu nhà họ Cổ khiêm tốn một chút đi, nếu thật sự không được thì chúng ta rời khỏi đây”.
“Cái gì!”
Cổ Nguyên và Cổ Y Nhân đều tỏ vẻ khiếp sợ, bọn họ cũng không biết cụ ông Cổ và Cổ Phong đã xảy ra chuyện gì ở nhà họ Tiêu, không ngờ nhà họ Tiêu lại quá đáng như thế, vừa lên tiếng đã muốn nhà họ Cổ chia cho bọn họ 60% tài nguyên.
“Vậy nhà họ Kỷ và nhà họ Chung thì sao?”
Cổ Y Nhân thăm dò hỏi.
“Cũng giống với chúng ta!”, Cổ Phong nhẹ giọng nói.
“Mẹ nó, cùng lắm thì chúng ta liều mạng với bọn họ!”
Hai mắt Cổ Nguyên đỏ lên, quát to một tiếng.
“Ngu ngốc, nhà họ Tiêu có Nhân Tiên tọa trấn, chúng ta lấy gì đấu với bọn họ?”, cụ ông Cổ quát khẽ một tiếng.
“Cụ ông, chẳng phải Lâm Ẩn cũng là Nhân Tiên sao?”, Cổ Nguyên không phục nói.
“Lâm Ẩn…”
Cụ ông Cổ chần chừ một lát, cũng không biết nên nói thế nào, Lâm Ẩn thật sự có tu vi Nhân Tiên, nhưng không biết có phải đối thủ của ông già nhà họ Tiêu kia không.
Nếu thua trận, bọn họ sẽ gặp phải tai họa diệt tộc.
…
Nhà họ Kỷ.
Mắt Kỷ Yên Nhiên sưng đỏ, nằm nhoài người trên giường, rõ ràng vừa mới khóc.
Còn cụ ông Kỷ thì dẫn chủ nhà họ Kỷ đi ra ngoài, trong mắt chủ nhà họ Kỷ hiện lên chút không đành lòng, nhỏ giọng nói: “Cụ ông, chúng ta thật sự phải để Yên Nhiên vào bí cảnh sao?”
“Yên Nhiên không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện theo hả?”, cụ ông Kỷ lạnh lùng nói: “Ông già họ Tiêu kia hùng hổ trở về, nếu đưa Yên Nhiên vào bí cảnh, nhà họ Tiêu cũng phải nể mặt chúng ta mấy phần mà không dám xằng bậy, hơn nữa chỉ cần Yên Nhiên có thể khiến Thi Anh Hào vui vẻ, có khi nhà họ Kỷ chúng ta còn có thể thắng cả nhà họ Tiêu nữa!”
“Chuyện này là một cơ hội của nhà họ Kỷ, con không thể nhân từ nương tay, nếu hỏng chuyện rồi, bố sẽ không tha cho con đâu”.
Nói xong, cụ ông Kỷ phất tay áo bước đi.
Chủ nhà họ Kỷ nhìn lại tiểu lâu của Kỷ Yên Nhiên, thở dài một tiếng rồi cũng xoay người rời đi.
…
Nhà họ Chung.
Chung Ly Văn im lặng nhìn Chung Minh một lúc, lạnh nhạt nói: “Kêu em gái con ăn mặc xinh đẹp một chút rồi tự mình đưa nó đến nhà họ Tiêu đi!”
“Bố muốn để em gái tiếp cận cậu chủ kia ạ?”, mắt Chung Minh sáng lên, tuy em gái gã không đẹp bằng Kỷ Yên Nhiên, nhưng cũng xem như một mỹ nhân, nếu có thể được Thi Anh Hào vừa ý, sau khi gã vào bí cảnh cũng sẽ được săn sóc hơn: “Nhưng em gái có đồng ý không?”
“Hả?”
Chung Ly Văn nhíu mày, lấy một bình nhỏ từ trong rương ra, hờ hững nói: “Đổ vào trong nước, nghĩ cách cho em gái con uống rồi hẳn đưa nó qua”.
Chung Minh hơi hoảng hốt, nhỏ giọng nói; “Bố, đây là thuốc kích dục mạnh mà!”
“Đây là một cơ hội duy nhất, nếu nắm bắt được, nó sẽ là cơ hội để nhánh của chúng ta vùng dậy”, Chung Ly Văn lạnh lùng nói: “Em gái con hưởng thụ biết bao nhiêu tài nguyên của nhà họ Chung chúng ta, đã đến lúc nên báo đáp rồi”.
“Vâng!”
Trong mắt Chung Minh lóe lên sự sắc bén, nhận lấy bình nhỏ, xoay người đi ra ngoài.
…
Nửa đêm.
Lâm Ẩn đột nhiên mở mắt bước xuống từ trên giường, xuất hiện trong cánh rừng xa xa, người nhà họ Chung canh giữ bên ngoài chỗ anh ở hoàn toàn không phát hiện anh đã rời khỏi.
Lâm Ẩn đứng trong cánh rừng, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Tôi đã đến rồi, xuất hiện đi!”
Hai bóng người đi ra từ sau cây, một nam một nữ, là chủ nhà họ Kỷ và Kỷ Yên Nhiên.
“Cậu Lâm, đêm khuya cầu kiến là có chuyện muốn nhờ”.
Chủ nhà họ Kỷ ho khan một tiếng, khom người nói với Lâm Ẩn.
Kỷ Yên Nhiên lo lắng đỡ chủ nhà họ Kỷ.
“Với thực lực của ông, là ai có thể khiến ông bị thương nặng thế?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi, thực lực của chủ nhà họ Kỷ không tệ, nhưng lúc này lại như dầu hết đèn tắt, chỉ có thể cố gắng đứng vững, nếu không vì có nền tảng là Thần cảnh đỉnh phong thì lúc này có lẽ đã chết rồi.
Anh cũng chỉ tò mò thôi, anh không có quan hệ gì với nhà họ Kỷ cả, nếu họ không muốn nói thì cũng không sao hết.
“Bố tôi vì giúp tôi chạy trốn nên bị cụ ông đả thương”.
Kỷ Yên Nhiên cực kỳ bi phẫn, cô ta không ngờ ông nội bình thường hòa nhã dễ gần lại nặng tay như thế, nếu không nhờ bố sử dụng bí pháp đưa tu vi lên nửa bước Nhân Tiên cảnh thì bọn họ đã bị bắt về rồi.
Lâm Ẩn nhíu mày, ban ngày anh cũng có nghe nói chuyện Kỷ Yên Nhiên được chàng trai đi ra từ trong bí cảnh kia vừa ý, nhưng không ngờ cô ta không đồng ý, thật sự khiến anh có cái nhìn khác.
“Hai người đến tìm tôi là có chuyện gì?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói. Tuy trong tay anh có quả Xích Huyết, nhưng anh không thân cũng chẳng quen hai bố con Kỷ Yên Nhiên, đương nhiên sẽ không đưa thứ quý giá như thế cho bọn họ dùng.
“Lâm Ẩn, tôi muốn xin anh nhận tôi làm đồ đệ, tôi muốn báo thù!”
Kỷ Yên Nhiên quỳ xuống đất, trong mắt lóe lên sự thù hận, cô ta hận cụ ông Kỷ đánh bố bị thương nặng, càng hận Thi Anh Hào ép cô ta đến bước đường cùng, cô ta hiểu bản thân mình rất khó báo thú, bây giờ chỉ có Lâm Ẩn giúp được cô ta mà thôi.
“Chỉ cần anh nhận tôi làm đệ tử thì tôi chính là của anh”.
Nói xong câu đó, trên mặt Kỷ Yên Nhiên hiện lên chút ngượng ngùng, vô cùng quyến rũ.