Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 10 - Chương 6



Trước khi trời sáng, tôi đã tới tiệm Mộ Thanh lần thứ ba.

Xem ra, Mộ cũng cả đêm thức trắng, ngồi trong tiệm chơi đùa với những lá bài của cô ta, thái độ bình thản, dường như biết trước tôi sẽ không hẹn mà tới. Trên mặt bàn đã đặt sẵn một ly nước cam dành cho tôi.

Tôi càng không thích thứ gì thì cô ta lại càng cho tôi thứ đó, đây là sự thực được phản ánh qua thứ định lý nước cam của cô ta.

– Cô tới đây, chắc là để trả lại thứ cô đã vô tình lấy đi? – Mộ tươi cười hỏi, liên tiếp lật từng lá bài trong tay.

– Lá bài là của cô, nhưng thứ ở trong lá bài không phải là của cô. Cho nên, đề nghị cô hãy trả lại thứ không thuộc về cô trước, rồi tôi sẽ trả lại thứ thuộc về cô. – Tôi ngồi xuống đối diện với Mộ, móc lá bài tháp ra một cách thẳng thắn đường hoàng, nhưng tuyệt nhiên không có ý trả lại cho cô ta.

Phương pháp đơn giản hữu hiệu nhất để phá giải đại đa số những phương pháp bỏ bùa trên thế giới, đương nhiên chính là để người ếm bùa thu lại sức mạnh của bùa chú.

Cho dù chỉ có một phần ngàn tia hi vọng, tôi vẫn muốn thử một lần.

– Tôi chỉ muốn giúp đỡ bọn nhóc mà thôi! – Mộ hiển nhiên biết được mục đích thực sự trong chuyến viếng thăm của tôi, giọng nói bình thản như không – Bọn chúng nói với tôi là không hài lòng với cuộc sống hiện tại, bọn chúng không muốn suốt ngày vùi đầu vào làm bài tập, học thuộc bài, thi cử, rồi thấp thỏm sợ sệt chờ đợi những cuộc họp phụ huynh. Bọn chúng ngưỡng mộ những học sinh xuất sắc, được thầy cô quý mến, được cha mẹ cưng chiều. Còn bọn chúng, luôn luôn bị bỏ qua, việc gì cũng bình bình mờ nhạt, không biết tương lai sẽ đi về đâu. – Cô ta ngẩng đầu lên, và cười – Nếu như sống trong thế giới này mà không cảm thấy hạnh phúc, thì chi bằng hãy tới một thế giới khác, tới nơi không có thi cử, không có xếp hạng kiểm tra, không có ánh mắt nghiêm khắc của thầy cô và bố mẹ, là thích hợp với bọn chúng nhất. Nếu sau này vẫn có người tìm tới nhờ vả tôi những điều tương tự, tôi rất sẵn lòng tiếp tục giúp họ.

– Bùm!

Một ngọn lửa chợt bùng lên giữa không trung, từ chỗ tôi ngồi, chạy theo mặt bàn màu đen, giống như thanh đảo rút khỏi vỏ, lao thẳng tới Mộ.

Cô ta nhanh mắt lẹ tay thu những lá bài trên mặt bàn lại, cơ thể bật ngửa về phía sau, cả người lẫn ghế trượt đi xa nửa mét, ngọn lửa xanh lam viền đỏ bay sượt qua trán cô ta, cháy xém một vạt tóc mái.

Mộ hiển nhiên không dự liệu trước được việc này.

Tiên lễ hậu binh là quy tắc của tôi. Tôi không hề thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Trường hợp đặc biệt phải cần đến biện pháp đặc biệt.

Nói trắng ra, những lời cao cả thản nhiên vừa rồi của cô ta khiến tôi không vui, rất không vui. Tôi không thích tất cả những hành vi coi sinh mệnh như cỏ rác.

– Tôi khiến cô tức giận à? – Một người điềm tĩnh như cô ta chắc chắn đã bị cú ra đòn bất ngờ này làm cho giật thột. Ít nhất, tôi đã nhìn thấy vẻ hoảng hốt thoáng qua trên khuôn mặt cô ta, tuy chỉ tích tắc đã được che lấp bằng nụ cười chế giễu – Yêu cây Sa La, chắc là đã rất lâu rồi cô chưa hề tấn công người khác?

– Ha ha, đúng vậy, quân tử động khẩu không động thủ. – Tôi cười cười, ngón tay điểm khẽ, ngọn lửa đang bốc cháy bừng bừng trên mặt bàn cắt ngang giữa tôi và cô ta vụt một cái thu lại thành một dải mảnh như sợi tóc, ngoan ngoãn quay về ngón tay của tôi rồi biến mất. Trên mặt bàn không để lại một vết tích nào của ngọn lửa – Thế nhưng, cô biết đấy, từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử, đặc biệt là khi đối mặt với một số kẻ rắn mặt chấp mê bất ngộ.

Cô ta chậm rãi đứng dậy, chiếc váy dài màu lục nhạt được nhuộm trong những tia sáng u tối nhất trước bình minh, ngả sang màu trắng bợt lờ nhờ. Thân hình vốn mảnh mai thon thả của cô ta, lúc này trông như một khe hở quái dị nứt ra từ trong bóng tối.

Mộ vung tay lên, những lá bài Tarot trong tay bay vào không trung, tạo thành một vòng tròn trôi bồng bềnh trong không khí, vây quanh cô ta. Trên mỗi lá bài đều mọc ra một con mắt lạnh lẽo như băng, nhìn thẳng vào thế giới này với ánh nhìn vô cảm.

– Cô có tiệm Không Dừng của cô, tôi mở tiệm Mộ Thanh của tôi, nước sông không phạm nước giếng. Này chị Sa La, việc gì chị phải ôm rơm rặm bụng, đó không phải là phong cách của chị! – Ánh mắt của cô ta còn sắc bén hơn những con mắt mọc trên lá bài cả trăm lần.

Tôi không có ý định hỏi han lai lịch của cô ta, lại càng không có cảm hứng muốn biết cô ta làm thế nào để biết được thân phận của tôi, chỉ bình tĩnh đáp lời:

– Tôi đương nhiên không thích nhúng tay vào chuyện bao đồng, nhưng cô cướp khách hàng của tôi, ảnh hưởng tới doanh thu của tiệm tôi, nên không thể coi là không liên quan tới tôi!

– Ha ha, chị thích sưu tập vàng, tôi thích sưu tập sinh mạng, mỗi người một thú vui, thì việc gì chị phải đối đầu với tôi? – Cô ta hơi cụp mắt xuống, đôi môi đỏ hồng nổi bật trên một mảng trắng bệch.

– Miễn đi! Tôi độc lai độc vãng, không có chị em gì cả! – Tôi xua tay với cô ta – Nhưng, đừng nói cô không phải là em gái của tôi, cho dù cô có là em gái ruột của tôi, việc gì tôi cần làm, tôi vẫn sẽ cứ làm.

Phương pháp phá giải bùa chú thứ hai, chính là trực tiếp tiêu diệt người ếm bùa. Một khi kẻ đó biến mất, sức mạnh bùa chú của chúng cũng đồng thời tiêu tan. Nhưng thành thực mà nói, tôi rất không muốn dùng biện pháp thô bạo giản đơn này để giải quyết vấn đề.

Mộ thở dài một tiếng, chợt ngẩng phắt đầu lên, cặp mắt xanh lục bao trùm trong một sự hiểm độc chất chứa đang chuẩn bị bùng phát. Cô ta kẹp lá bài tử thần giữa các ngón tay, nói:

– Có lẽ tôi không phải là đối thủ của chị, nhưng chị cũng không phải là đối thủ của thời gian. Chị muốn đánh thì tôi xin hầu.

Tôi hơi sững lại.

Quả nhiên là một cô ả thông minh. Biết cách tìm ra điểm yếu của đối thủ và nhắc nhở đúng lúc. Đúng vậy, nếu quyết đấu bằng vũ lực, cô ta có lẽ không phải là đối thủ của tôi. Thế nhưng, thắng được cô ta đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì. Chiến thắng thời gian mới là mục đích của tôi.

Tôi chỉ có vẻn vẹn mười hai tiếng. Đó là lá bài Tarot của cô ta, cô ta hiển nhiên biết được tôi đã làm gì với lá bài của mình. Đương nhiên, tôi cũng có thể đánh cược một ván, cược rằng trong vòng mười hai tiếng, tôi có thể đánh được cô ả hình thần tan tác. Thế nhưng, nhớ tới lời hứa chắc như đinh đóng cột của tôi với những đứa trẻ xui xẻo kia, tôi quyết định không lấy tính mạng của chúng ra làm vật cá cược.

– Tôi vốn dĩ nghĩ rằng, nếu cô biết quay đầu hối cải, chúng ta về sau có lẽ vẫn chung sống hòa bình. – Tôi cười cười – Nhưng bây giờ xem ra, khả năng đó là không thể có.

Cô ta dõi theo bóng tôi xa dần.

Tôi nghe thấy câu cuối cùng cô ta nói với tôi:

– Cô sẽ mất tất cả!

Thật là một đối thủ thú vị. Tôi đi thẳng, chẳng buồn quay đầu lại.

Rời khỏi tiệm Mộ Thanh, tôi gọi điện cho Cửu Quyết.

Tôi kể vắn tắt toàn bộ sự việc cho cái gã hiểu rộng biết nhiều hơn tôi kia, nhưng đổi nhân vật chính trong chuyện thành người khác. Tôi không muốn để Cửu Quyết biết, người muốn đi vào trong lá bài cứu người chính là tôi. Tôi ghét nhất là gây phiền phức cho bạn bè, đặc biệt là những phiền phức có thể mang lại nguy hiểm.

Gã nói, có một vài phù thủy hoặc yêu tà biết cách dùng bùa chú Băng viêm cố hồn, nhốt người sống vào một không gian khác. Không gian đó hình thức bất định, có thể giống như thế giới hiện thực của chúng ta, cũng có thể là cảnh địa ngục hoặc thiên đường. Tóm lại, những người sống bị nhốt vào đó, sau một khoảng thời gian, sau cùng sẽ bị sức mạnh của không gian đó dồn tới Âm giới. Một khi tới Âm giới, sức mạnh bùa chú ở trong cơ thể những người này sẽ kết hợp cùng với sức mạnh tính âm vốn có của Âm giới, thổi bùng lên một xung lực cực lớn, trong chớp mắt sẽ khiến thân thể của những người này tan biến, và linh hồn của họ sẽ thu lại thành một quả cầu linh hồn to bằng ngón tay cái, rồi ngược theo dòng sông Vong Xuyên[4] chảy về trong tay người ếm bùa chú. Hấp thụ những quả cầu linh hồn được luyện thành từ người sống sẽ vô cùng hữu hiệu trong việc nâng cao linh lực. Nhưng đó chính là tà môn ngoại đạo.

[4] Trong truyền thuyết thần thoại Trung Quốc, con người sau khi chết phải đi qua Quỷ Môn quan và con đường Hoàng Tuyền để tới Âm phủ. Sông Vong Xuyên là ranh giới chia cách giữa con đường này và Âm phủ. (Nd)

Nghe gã nói vậy, tôi mới hiểu ra, đối với loại tà chú này, tôi chỉ biết một mà không biết hai, không hề biết còn có kẻ dùng biện pháp này để nâng cao công lực. Cái cô ả Mộ này…

Thế nhưng, Cửu Quyết cũng mách nước cho tôi một cách khác để hóa giải bùa chú. Đặc điểm có vào không có ra của bùa chú Băng viêm cố hồn thực chất chính là người sống đi vào, người chết đi ra. Xem ra, những người sống kia, một khi đã bước vào không gian thứ nhất, ví dụ như thế giới trong lá bài Tarot, cũng có nghĩa là không thể nào đi ngược lại theo con đường đã đến để quay trở về thế giới của họ, và Âm giới có vẻ như là đường ra, nhưng đó là đường ra sau khi họ đã bị biến thành quả cầu linh hồn. Việc này chẳng có mấy khác biệt so với cái chết. Lúc này, biện pháp duy nhất chính là, trước khi bọn trẻ bị cưỡng buộc tới Âm giới, cần “bảo vệ” cho chúng, sau đó chủ động tìm kiếm con đường nối tới Âm giới. Sau khi đi qua con đường này, sẽ nhìn thấy một vạt hoa bỉ ngạn đỏ rực nở bên bờ sông. Cứ đi theo con đường hoa bỉ ngạn, ngược theo dòng sông, chỉ cần trước khi rời khỏi Âm giới, có thể bảo đảm cho những đứa nhóc tới từ thế giới con người kia không bị sức mạnh của Âm giới gây tổn thương, tự nhiên sẽ có thể bình an thoát hiểm. Chỉ có điều, những người hay vật có thể tự do ra vào Âm giới mà không bị tổn thương bởi sức mạnh bên trong nó, là rất khó tìm.

Tôi im lặng một lúc rồi nói với Cửu Quyết rằng, sau này gã tới tiệm Không Dừng, tôi sẽ giảm một nửa tiền rượu cho gã.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi gã hỏi:

– Yêu cây bé nhỏ, cô không sao chứ? Người bạn đang phải cấp bách đi cứu người kia, không phải là chính cô đấy chứ?

– Tôi mà vĩ đại đến thế à? – Tôi vặc lại – Được rồi, anh cứ tiếp tục vui chơi ở Tây An đi, tôi cho phép anh lần sau dẫn hai người bạn của anh tới tiệm Không Dừng.

Cố ra vẻ bình thản gác máy, tự nhủ với mình, chẳng có gì đáng lo lắng, việc cỏn con này, đương nhiên tôi có thể ứng phó.

Sự thực là, tôi đã nắm chắc đến tám phần. Cứu người như thế nào, làm cách nào đi qua con đường Âm giới, tôi đã có kế hoạch.

Hít thở sâu một làn không khí mát lành ẩn dưới tia sáng đầu tiên của ngày mới, tôi cưỡi mây, lao đi với tốc độ nhanh nhất trong đời, bay thẳng về một hướng…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv