Cao Thủ Y Đạo

Chương 212: Thuật Phù Chúc



Sau khi lặp lại ba lần thì bát nước đã thấy đáy, Trần Vũ buông bát xuống mà nhìn Triệu An Nhiên, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Triệu An Nhiên đang ngủ mê với vết thương chồng chất trên người, năm phút sau Triệu An Nhiên đột nhiên nhíu chặt mày lại, vết bỏng trên mặt cô ấy bắt đầu khô lại rồi kết vảy, sau đó tróc ra.

"Xong rồi." Trần Vũ mừng rỡ, lúc trước anh từng dùng thuật Phù Chúc với Hoàng Tứ Gia, nhưng đây chỉ là thuật đuổi cổ cấp thấp.

Nhưng lần này thì khác, trên dưới toàn thân Triệu An Nhiên bị thương rất nặng, Phù Thủy bình thường căn bản không chữa được, mà anh lại chưa đột phá Thái Huyền Thánh Thanh Kinh tầng một nên hơi khó khống chế.

Sau khi vết thương trên mặt kết vảy, vết bỏng trên người Triệu An Nhiên cũng từ từ lành lại, sau mười phút quanh người cô ấy tróc ra một lớp vảy đen, sau khi khỏi hẳn thì làn da cô ấy trở nên mịn màng trắng nõn, không hợp với màu da cũ trên người.

Nhưng vấn đề không lớn, làn da mới sau mấy ngày sẽ thành hình, đến lúc đó trên người cô ấy cũng không nhìn ra vết tích nào nữa.

Trần Vũ đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể anh nhoáng lên một cái suýt đã ngã xuống đất, anh vội vàng ngồi qua một bên, hai tay kết quyết, hai mắt khép hờ, một lúc sau sắc mặt mới hơi đỡ lên một chút.

Cưỡng ép khống chế thuật Phù Chúc rất tổn thương Nguyên Lực, không đến mười ngày nửa tháng sợ là Trần Vũ cũng không khôi phục được, xem ra sau này trở về vẫn phải tăng mạnh thực lực lên mới được.

Nhìn thoáng qua Triệu An Nhiên đang ngủ yên, Trần Vũ quay người đi ra ngoài, trong nháy mắt đó sắc mặt anh lạnh xuống.

Sự cố đường dây điện? Anh không tin chuyện ma quỷ này, anh muốn trở về điều tra rõ ràng, nếu như chuyện này có liên quan đến ông cháu Chu thị thì Trần Vũ sẽ đưa bọn họ vào địa ngục.

Đã đến đêm khuya, mặc dù thế lửa trên mảnh đất Hạnh Lâm Cư này đã tắt, nhưng vài chỗ vẫn còn bốc lên khói xanh, hiện trường toàn là mùi khét gay mũi.

"Theo phân tích thì điểm bốc cháy là nơi này, hơn nữa hiện trường có mùi lưu huỳnh, đây là cố ý." Ở hiện trường, Ninh Nhược Tuyết và một người trẻ tuổi bảnh trai đang tiến hành thăm dò.

"Do người làm..." Ninh Nhược Tuyết như suy nghĩ gì đó mà gật đầu n biết rồi."

"Xác định là cố ý sao?" Giọng nói lạnh lẽo của Trần Vũ truyền đến.

"Trần Vũ đến rồi?" Ninh Nhược Tuyết tiến lên phía trước và nói: "Giới thiệu một chút, vị này là người bạn cảnh sát mà tôi từng nói với anh - Nhậm Chính Hạo, vị này là Trần Vũ."

"Chào anh." Nhậm Chính Hạo gật đầu với Trần Vũ: "Nhược Tuyết thường xuyên nhắc đến anh."



"Anh xác định là do người làm à?" Trần Vũ hỏi.

"Xin đừng hoài nghi sự chuyên nghiệp của tôi." Nhậm Chính Hạo nói: "Lưu huỳnh làm mồi lửa, giả tạo thành dây điện bị chấp."

"Hai người nhà họ Chu cảm thấy mình sống lâu quá rồi." Trần Vũ cười lạnh và nói.

"Trước khi chưa có chứng cứ thì đừng vội kết luận." Nhậm Chính Hạo liếc nhìn Trần Vũ.

"Ha ha, không cần chứng cứ." Trần Vũ cười: "Gửi cho anh xem thứ này, đây là ổ chế tạo thuốc giả, có thể trăm phần trăm xác định là dược đường Danh Thuận."

Trần Vũ nói xong thì gửi vài thứ cho Nhậm Chính Hạo.

Nhậm Chính Hạo cầm điện thoại lên nhìn mấy lần, vẻ mặt của anh ấy hơi thay đổi, sau đó cấp tốc gọi vào một số điện thoại: "Tiểu Lý, hôm nay anh mang người đi đến vùng ngoại thành kiếm chút công lao đi."

"Người anh em, cảm ơn." Nhậm Chính Hạo mỉm cười với Trần Vũ rồi quay người vội vàng rời đi.

"Anh muốn xuống tay với hai người nhà họ Chu sao?" Ninh Nhược Tuyết ngẩng đầu hỏi Trần Vũ.

"Đúng vậy, lúc đầu muốn để lại một con đường sống cho bọn họ, nhưng họ cứ muốn tìm đường chết hết lần này tới lần khác." Trần Vũ cười cười và nói: "Vậy không thể làm gì khác hơn là đưa nhà họ Chu xuống địa ngục..."

Đang lúc đêm khuya mà cửa hàng Dược đường Danh Thuận vẫn đèn đuốc sáng trưng.

"Ông nội, cháu đã phái người đi gây án rồi, hiện tại Hạnh Lâm Cư đã trở thành một bãi phế tích." Chu Bằng chui vào một gian phòng bí mất đằng sau y đường mà cười hắc hắc.

Căn phòng bí mật này là một gian phòng tối phía sau dược đường Danh Thuận, mặc dù diện tích không lớn nhưng bên trong bày đầy giá thuốc, nhưng khác biệt là trên giá thuốc không phải là thuốc, mà là từng bó từng bó tiền bày ngay ngắn chỉnh tề.

Trong căn phòng tối hơn ba mươi mét vuông, trên kệ trên bàn, thậm chí là trên mặt đất đều chất đầy tiền, sợ là số tiền trong này ít nhất cũng cả triệu. Mà Chu Hồng Nho đang ngồi trên ghế sa lon đếm số tiền thu được trong hôm nay.

"Tốt, ha ha, đấu với họ Triệu cả đời, rốt cục cũng xả được cơn giận, ha ha Hạnh Lâm Cư bị thiêu rụi, xem về sau ông ta còn hành nghề y thế nào." Chu Hồng Nho cười ha ha.

"Đáng tiếc còn chưa chiếm được Triệu An Nhiên mà đã bị hủy dung." Chu Bằng tức giận nói.

"Ha ha, cháu xem số tiền này đi, ông còn có ba chỗ giấu tiền, chỗ nào cũng nhiều hơn nơi này." Chu Hồng Nho chỉ vào cả phòng tiền mà nói: "Cháu trai, đây là giang sơn mà ông nội giành được cho cháu, có tiền thì dạng đàn bà nào mà không chiếm được chứ?”



"Ha ha, đúng vậy, tiền thật sự là thứ tốt, ông nói xem vì sao con người lại sinh bệnh? Tại sao phải để chúng ta kiếm tiền chứ?" Chu Bằng cũng cười ha ha.

"Ổ chế dược như thế nào rồi? Mấy ngày gần đây kiểm tra nghiêm lắm, cháu phải cẩn thận một chút." Chu Hồng Nho nói.

"Yên tâm đi ông nội, vẫn rất tốt." Chu Bằng cười nói.

"Mang rương tiền này chia cho những người kia đi." Chu Hồng Nho chỉ vào một rương tiền và nói: "Nhân tính chính là như vậy, chỉ cần cháu dùng đủ tiền thì không ai tiết lộ phong thanh, bởi vì không ai lại đi cắt đứt đường tiền tài của mình."

Mặt khác chuẩn bị năm mươi triệu rồi tìm tới Trần Vũ, cậu ta là một nhân tài, nếu có thể mời chào được thì tốt, không mời được thì dùng năm mươi triệu tìm sát thủ mua mạng cậu ta."

"Được, cháu đi ngay." Chu Bằng cười hắc hắc rồi nhấc rương tiền lên và đi ra ngoài.

Chu Hồng Nho đứng lên rồi dang hai cánh tay ra tham lam hít một hơi, trong không khí đều là mùi tiền, ông ta thực sự rất thích cảm giác này.

"Kiếm tiền trái lương tâm như vậy, trong lòng ông không đau sao?" Đột nhiên giọng nói lạnh lẽo của Trần Vũ truyền đến.

"Trần Vũ, tại sao cậu lại vào được?" Chu Hồng Nho lấy làm kinh hãi, vội lui lại một bước rồi lảo đảo ngã xuống ghế sa lon.

"Tôi muốn tới thì tới, thiên hạ này có chỗ nào cản được tôi?" Trần Vũ cười lạnh một tiếng rồi trở tay khóa cửa lại.

"Trần Vũ cậu muốn làm gì?" Chu Hồng Nho lấy lại bình tĩnh, nơi này của ông ta rất bí mật, là cửa ngầm mà còn cần mật mã mới mở được, làm sao Trần Vũ lại lẻn vào được chứ?

"Tôi muốn làm gì? Ông cứ nói đi?" Trần Vũ cười lạnh một tiếng rồi đột nhiên tiến lên bắt lấy tay phải của Chu Hồng Nho và vặn một cái, răng rắc, tay phải của ông ta lập tức bị Trần Vũ bẻ gãy.

Chu Hồng Nho đau đến mức trên trán ứa mồ hôi lạnh, ông ta đã hơn sáu mươi tuổi mà Trần Vũ lại xuống tay quá tuyệt tình, xương tay phải của ông ta bị gãy đau đến suýt ngất đi.

Trần Vũ kéo tay ông ta vươn về hướng ngăn kéo kia, chỉ thấy bên trong có một khẩu súng.

"Ông chuẩn bị những vật này là do làm nhiều việc trái với lương tâm quá nên sợ người ta đến báo thù đúng không." Trần Vũ cười lạnh một tiếng, hai tay của anh khẽ động đã hủy cây súng đi chỉ còn lại linh kiện.

Trần Vũ ném một cái, linh kiện trong tay rơi xuống đất, anh đi đến trước mặt Chu Hồng Nho rồi lạnh nhạt mà nói: "Chuyện ở Hạnh Lâm Cư là do ông làm đúng không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv