Cao Thủ Y Đạo

Chương 198: Cô và Khuynh Nhan đều là của tôi



"Cha tôi qua đời do sự cố, mấy năm trước ông nội cũng đi, trong nhà trừ người cô nhi là chú Hoàng do ông nội của tôi cứu được lúc còn trẻ ra thì không còn ai khác." Nghiêm Nhu Cẩn nói: "Nhưng ông nội của tôi có ân với Lý Huyền Linh nên ông ấy nhận tôi làm con gái nuôi, cũng rất che chở cho nhà họ Nghiêm."

"Hóa ra là vậy, năm năm trước Khuynh Nhan được đưa ra thị trường, kinh doanh chủ yếu là sản phẩm làm đẹp, những năm qua cũng chiếm giữ khá nhiều thị phần." Trần Vũ gật đầu.

"Đáng tiếc Khuynh Nhan chỉ có hào quang mặt ngoài thôi." Nghiêm Nhu Cẩn lắc đầu.

"Tôi nhìn ra được có nguyên do bên trong." Trần Vũ gật đầu nói: "Là Trương Hải sao?”

"Đúng, ba năm trước đây có người đến đoạt Ly Trần nên tôi đã mang Ly Trần đi đến nơi khác, Khuynh Nhan do anh ta quản lý, hiện tại trên cơ bản quyền lực của tôi đã bị đục khoét trống rỗng, anh cũng nhìn thấy ba vị kỹ sư đã từ chức, tiếp tục như vậy thì Khuynh Nhan sẽ bị đục rỗng."

"Cho nên Khuynh Nhan Dưỡng Sinh nhất định phải do cô khống chế?" Trần Vũ gật đầu.

"Đúng, hôm nay tôi muốn làm một bảng kế hoạch, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì ngày mai bắt đầu đăng kí Khuynh Nhan Dưỡng Sinh, phải mau chóng thành lập." Nghiêm Nhu Cẩn n nh ra công thức nên chiếm một nửa cổ phần, công ty đăng kí bằng tên anh."

"Như vậy không tốt lắm, tôi chỉ viết mấy bài thuốc mà thôi." Trần Vũ cười khổ.

"Không, sản phẩm rất quan trọng, hơn nữa tôi nghiên cứu qua đơn thuốc của anh rồi, hiệu quả rất tốt, chỉ cần nắm chắc chất lượng sản phẩm và làm tốt maketing thì sau này sẽ bán rất chạy." Nghiêm Nhu Cẩn mỉm cười.

"Vậy thì tốt, mấy người tới từ Thiên Vân được không?" Trần Vũ hỏi.

"Rất tốt, có thể bằng tới mấy người khác." Nghiêm Nhu Cẩn cười nói.

"Nhu Cẩn, cô có ở nhà không?" Đúng vào lúc này chuông cửa vang lên, trên màn hình theo dõi hiện ra hỉnh ảnh của Trương Hải.

"Trương Hải?" Nghiêm Nhu Cẩn hơi sững sờ, ấn nút bấm để cánh cổng tự động mở ra.

"Nhu Cẩn, cô..." Trương Hải vội vàng đi tới, hắn ta vừa há miệng đã phát hiện Trần Vũ trong phòng nên sắc mặt lập tức trầm xuống: "Vì sao anh ta ở đây?”

"Vì sao tôi không thể ở đây?" Trần Vũ hỏi lại.

Cơ bắp trên mặt Trương Hải co rút, sau đó tức giận quay đầu: "Nhu Cẩn."



"Tôi bảo gọi tôi là Nghiêm tổng." Nghiêm Nhu Cẩn nói: "Có việc gì thì nói đi."

"Được, Nghiêm tổng." Trương Hải cố nén lửa giận trong lòng mà vung một phần tư liệu ra và nói: "Khuynh Nhan Dưỡng Sinh là công ty mới sao? Vì sao tôi không biết?"

"Phần văn kiện này nằm trên Server cá nhân của tôi, vì sao anh lại có?" Nghiêm Nhu Cẩn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trương Hải: "Tại sao anh lại động vào đồ cá nhân của tôi?"

"Tôi chỉ quan tâm cô thôi, cô phải cho tôi một lời giải thích." Trương Hải nói.

"Không có gì để giải thích, Khuynh Nhan Dưỡng Sinh là tôi và Trần tổng cùng hợp tác thành lập." Nghiêm Nhu Cẩn đứng lên và nói: "Nếu anh dám can thiệp chuyện của tôi nữa thì tôi không khách sáo nữa."

Trương Hải nhìn chằm chặp Nghiêm Nhu Gẩn, thật lâu sau hắn ta mới hít vào một hơi thật sâu rồi nói: "Nhu Cẩn, chúng ta lớn lên từ nhỏ với nhau, cha mẹ cô như cha mẹ ruột của tôi, nhưng vì sao hiện tại quan hệ của chúng ta càng ngày càng xa lạ vậy?”

"Bây giờ chúng ta đang nói công việc, không có chuyện gì thì anh về đi." Nghiêm Nhu Cẩn nhíu mày.

"Khi họ còn sống đã có ý cho bảo tôi cưới cô." Trương Hải lập tức phun ra uất nghẹn trong lòng: "Những năm qua tôi luôn cố gắng, nổ lực làm tốt công ty, nổ lực để cô thích tôi, nhưng vì sao nhiều năm như vậy mà tình cảm của chúng ta còn không bằng thứ rác rưởi này?"

Trương Hải chỉ vào Trần Vũ mà cả giận nói: "Tôi đã điều tra lai lịch của hắn, hắn có vợ rồi, hơn nữa sống phóng túng không làm chuyện đàng hoàng, thứ rác rưởi này có gì tốt? Vì sao cô lại coi trọng hắn như vậy?”

"Trương Hải anh ngậm miệng." Nghiêm Nhu Cẩn cau mày lại: "Về sau không được nói xấu Trần Vũ nữa, tôi cũng nói rõ với anh luôn là chúng ta không có khả năng."

"Thật sự không còn chút khả năng cứu vấn nào sao?" Vẻ mặt Trương Hải dần dần lạnh đi.

"Không có chút khả năng nào." Nghiêm Nhu Cẩn lạnh lùng nói.

"Vậy thì tốt, nếu vậy tôi cũng không cần khách sáo. nữa." Trên mặt Trương Hải lộ ra nụ cười hung ác: "Về sau Khuynh Nhan là của tôi, sau này cô và công ty không còn chút quan hệ nào nữa."

"Trương Hải, anh không điên đó chứ." Nghiêm Nhu Cẩn liếc nhìn hắn ta: "Tôi có thể thu hồi cổ phần danh nghĩa của anh ở Khuynh Nhan vào bất cứ lúc nào, anh phải nhớ thân phận của mình, anh chỉ là một quản lý."

"Ha ha, tôi chỉ là một quản lý? Cô không nhìn thấy những năm qua tôi dốc hết tâm huyết vì công ty sao? Không có tôi thì không có Khuynh Nhan của hiện tại." Trương Hải cười lạnh và nói: "Đây là thứ tôi nên có được."

"Nếu hai mươi năm trước không có cha mẹ tôi thì anh đã bị bọn buôn người chặt đứt tay chân đi ăn xin rồi." Nghiêm Nhu Cẩn lạnh lùng nói: "Cho nên đừng nói anh trả giá bao nhiêu cho công ty, đúng là anh bỏ ra rất nhiều nhưng tôi cũng chưa từng bạc đãi anh."



"Ha ha, nhưng cái tôi muốn không phải những thứ này." Trương Hải mặt mày dữ tợn: "Tôi muốn là cô và Khuynh Nhan."

"Anh điên rồi." Nghiêm Nhu Cẩn lạnh lùng liếc nhìn Trương Hải.

"Tôi biết cô sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ cô không cảm thấy choáng váng sao?" Trương Hải cười.

"Anh.. " Nghiêm Nhu Cẩn nhướng mày, cô ấy bỗng đứng lên, nhưng hai chân đã mềm nhữn nên lại ngã xuống ghế.

"Anh bỏ thuốc tôi?" Nghiêm Nhu Cẩn kinh hãi, cô ấy nhìn thoáng qua ấm Tử Sa dùng để pha trà rồi lập tức hiểu ra, vừa rồi cô ấy trừ uống mấy ngụm trà ra thì không chạm qua bất kỳ vật gì.

"Ha ha, đúng vậy, tôi biết thói quen của cô, vào. hoàng hôn mỗi ngày cô sẽ pha một bình trà, tôi tìm cao. nhân làm ra một loại thuốc rồi trộn vào lá trà, loại độc này không màu không mùi, sau khi dùng thì đầu nặng chân nhẹ, tôi có thể tuỳ ý làm gì cũng được." Trương Hải cười ha ha, hắn ta liếc nhìn Trần Vũ rồi đi về hướng Nghiêm Nhu Cẩn.

"Anh không được qua đây, Trần Vũ, anh không sao. chứ?" Nghiêm Nhu Cẩn quay đầu nhìn Trần Vũ.

"Tôi không sao." Trần Vũ lắc đầu.

"Ha ha, không sao à?" Trương Hải cười lạnh và nói: "Đừng có giả vờ bình tĩnh nữa, loại thuốc này có thể làm một con trâu ngã xuống đất không dậy nổi, tôi còn tăng thêm liều lượng, anh không có khả năng không sao."

"Nghiêm Nhu Cẩn, lúc đầu tôi có thể bỏ chút xuân dược để cô chủ động ôm ấp yêu thương, nhưng tôi không làm vậy, bởi vì tôi muốn chơi cô lúc cô đang tỉnh táo, làm cô ngay trước mặt thằng khốn Trần Vũ này." Trương Hải lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hắn ta tiến lên một bước.

"Tại sao phải ở trước mặt tôi chứ?" Trần Vũ thật không biết phải nói gì.

"Mày ngậm miệng, nếu không phải mày thì Nhu Cẩn lÌ sẽ không đối xử với tao như vậy." Trương Hải cả giận nói: "Lát nữa ông sẽ từ từ tra tấn mày, để mày chết đi trong đau đớn."

"Tin tôi đi, cho dù không có tôi thì cô ấy cũng không thích anh." Trần Vũ nghiêm trang nói.

"Mày đánh rắm, tụi tao là thanh mai trúc mã, cha mẹ cô ấy có ý gả cô ấy cho tao, sao cô ấy lại không thích tao?" Trương Hải giận dữ hét.

"Tôi thật sự không muốn đả kích anh." Trần Vũ bất đắc dĩ nói: "Nhưng sự thật chính là như vậy, cô ấy sẽ không thích anh, tâm lý của anh quá âm u, có quá nhiều mưu kế, tôi tin không có cô gái nào lại thích loại người như anh."

"Ngậm miệng, mày câm miệng lại, mày nói nhảm nữa thì tao chơi chết mày." Trương Hải giận dữ, hắn ta bỗng quay người đưa tay chộp về hướng Nghiêm Nhu Cẩn: "Cô và Khuynh Nhan đều là của tôi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv