Cao Thủ Y Đạo

Chương 192: Ông thật sự đã khám sai



'Tâng một của Hạnh Lâm Cư, tầng một có bày hai bàn khám bệnh, một bên là Trần Vũ, một bên là ông cụ Triệu.

Nhưng điều gây xấu hổ là bên phía ông cụ Triệu thì xếp hàng dài, nhưng bên phía Trần Vũ lại không có ai.

Cũng không thể trách những người này, dù sao Trần Vũ nhìn còn trẻ tuổi, làm trung y thì càng già càng nổi tiếng, bởi vì rất nhiều kinh nghiệm không thể truyền dạy. mà cần phải tích lũy qua nhiều năm.

Vì vậy mọi người mọi không tin tưởng Trần Vũ.

"Mọi người di chuyển qua bên kia đi, người thanh niên này có y thuật rất tốt, còn giỏi hơn tôi." Ông cụ Triệu nhìn thấy người càng ngày càng đông, buông bút trong tay xuống.

Nhưng ông ấy gọi mấy tiếng cũng không ai qua.

Trần Vũ dở khóc dở cười, anh hô lên nói với một bác gái: "Dì, đến bên bàn của tôi đi, bên đó phải xếp hàng rất lâu."

"Cậu gọi ai là dì vậy? Tôi năm nay còn chưa đến năm mươi, mới hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn xinh đẹp như hoa, cậu lại gọi tôi là dì?" Bác gái này lập tức nổi giận, bà ta quay người lại không hài lòng hét lên.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Trần Vũ vội vàng xin lỗi: “Dì à, y thuật của tôi rất tốt.”

“Người trẻ làm việc không đáng tin.” Bác gái trợn mắt nhìn Trần Vũ, rồi tiếp tục xếp hàng.

Trần Vũ cạn lời, xem ra không lộ ra một chút bản lĩnh là không được, anh liếc nhìn một thanh niên gầy gò, tinh thần không tốt, sau đó bước tới nói: “Người anh em, khám bệnh à?"

"Không khám, tôi chỉ xem việc vui thôi." Thanh niên liếc nhìn Trần Vũ, anh ta nhìn thế nào cũng cảm thấy Trần Vũ giống như một tên bác sĩ lừa đảo, trực tiếp lắc đầu.

"Cậu không cần phải khám bệnh, thận âm hư, sau khi trở về cứ uống Lục Vi Địa Hoàng, một tuần sẽ khỏi." Trần Vũ cười nói.

"Anh đang nói vớ vẩn gì vật, tôi vẫn là sinh viên đại học, tôi còn chưa kết hôn và cũng chưa có bạn gái, làm sao bị thận hư được?" Thanh niên sửng sốt một lúc rồi giận dữ nói.

"Giấu bệnh sợ thầy là một điều tối ky." Trần Vũ nghiêm túc nói: "Hơn nữa tình trạng của cậu là do thận khí không đủ, thận âm bị thiếu, nhớ kỹ 'tuốt' ít thì vui, "tuốt' nhiều thì chết."

"A, anh đang nói nhảm cái gì vậy, anh đang hủy hoại nhân phẩm của tôi." Thanh niên sửng sốt.

“Cho dù cậu đến tìm ông Triệu khám thì kết quả thì kết quả cũng như nhau, hơn nữa trong chuyện này cũng có điểm cần chú ý, nam bên trái nữ bên phải, sau này nếu thật sự không nhịn được thì dùng tay trái, tay phải thuộc âm, không tốt cho sức khỏe." Trần Vũ nói.



"Anh, sao anh biết tôi dùng tay phải?" Thanh niên sửng sốt.

“Quan sát khí” Trần Vũ lấy ra một tờ giấy, viết ra một đơn thuốc: “Cậu còn chưa kết hôn, tìm bạn gái đâu, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ trở nên vô dụng, nói theo thuyết Âm Dương, chỉ có âm thì không dài lâu, chỉ có dương không thể tự sinh, phải chú ý cân bằng âm dương, mau tìm bạn gái đi, đừng độc thân nữa. ”

“Tôi xấu, không tìm được bạn gái." Trần Vũ nhắc đến nỗi bưồn của thanh niên, cậu ta chỉ vào đống mụn trên mặt mình, vẻ mặt bưồn bã nói: “Làm sao tôi có thể tìm được với ngoại hình như vậy?”

"Cậu bị mất cân bằng âm dương, cậu lấy đơn thuốc này về sắc lấy nước uống, ba ngày sẽ khỏi." Trần Vũ xé đơn thuốc ra đưa cho cậu ta.

"Thật sao? Cảm ơn anh rất nhiều." Thanh niên vui mừng khôn xiết, nhận lấy đơn thuốc của Trần Vũ, liên tục cúi đầu cảm ơn, sau đó vui mừng rời đi.

"Y thuật của chàng trai trẻ này xem ra rất tốt, chàng trai trẻ, cậu không cần bắt mạch đã biết được bệnh tình của cậu ta sao?" Một ông lão ở bên cạnh ho khan, thở hổn hển nói.

"Tất nhiên rồi, ông cụ đã ho mấy tháng rồi đúng không, lúc nặng còn ho ra máu, tìm thầy chữa trị khắp nơi cũng không khỏi được?" Trần Vũ mỉm cười nói.

“Đúng rồi, chàng trai, bệnh tình của tôi thế nào rồi?” Ông lão thở hổn hển: “Tôi đã đi bệnh viện, cũng ở bệnh viện rồi, nhưng cũng không có gì tiến triển.”

"Nếu như tôi nói không sai, thì bệnh viện chẩn đoán là viêm phế quản." Trần Vũ cười nói: "Ông đã từng khám bác sĩ trung y chưa?”

“Nếu như ông ta từng khám bác sĩ trung y thì đã khỏi bệnh từ lâu rồi.” Lúc này, giọng nói của Chu Hồng Nho. truyền đến: “Ông bạn già, ông có thể đến Dược đường Danh Thuận của chúng tôi khám thử, Dược đường Danh Thuận của chúng tôi sẽ chữa trị miễn phí cho ông."

Trần Vũ quay người lại, thấy Chu Hồng Nho còn chưa rời đi, hơn nữa mấy đệ tử của ông ta còn đang cầm tờ rơi phát.

"Không chỉ có ông, hiện tại chỉ cần đến Dược đường Danh Thuận của chúng tôi có thể được giảm giá thuốc 50%." Chu Hồng Nho lớn tiếng nói: "Nếu có hứng thú, hiện tại bà con có thể đi lấy số."

Chu Hồng Nho đang cố ý gây rối, ông ta hô lớn như vậy, lại có mười mấy người chạy tới chỗ đệ tử của ông ta để đăng ký lấ

"Ông Chu, ông làm như vậy không thích hợp." Triệu An Nhiên tức giận nói: "Ông đang muốn gây sự."

"Ha ha, đường ai người nấy đi, các người khám bệnh của các người, tôi khám bệnh của tôi, không ai can thiệp vào chuyện của ai." Chu Hồng Nho cười lạnh, sau đó nói với ông lão đang ho: "Ông bạn già, đi thôi, Dược đường Danh Thuận của chúng tôi rất nổi tiếng, ông đi khám bảo đảm sẽ khỏi bệnh."

"Đi cái con mẹ ông." Ông lão không tiếp nhận lòng tốt của Chu Hồng Nho, tức giận nói: "Đâu phải trước đây tôi chưa từng đến đó khám? Chi phí chữa bệnh còn đắt hơn đi bệnh viện lớn, lấy thuốc uống cũng không hề có hiệu quả."

"Ông, ông đi tìm ai khám bệnh?" Chu Hồng Nho sửng sốt, vẻ mặt có chút xấu hổ.



lấy số của ông, ông đã khám cho tôi, tôi đã mua nó từ những người đầu cơ, tốn hơn 1000 ngàn tệ, không có tác dụng gì.' Ông lão càng nói càng tức giận.

“Nào nào, để tôi khám lại cho ông.” Chu Hồng Nho không thể để mất mặt, không thể hủy hoại thanh danh của mình.

"Không cần, nếu tôi nói đúng thì triệu chứng mà lần trước ông chẩn đoán cho ông cụ là phong hàn ngoại cảm, dùng thuốc sắc Tam Áo để đuổi phong hàn, giải đờm và giảm ho." Trần Vũ mỉm cười.

"Có vấn đề gì không? Cho dù tôi chẩn đoán lại thì triệu chứng của ông ta vẫn là phong hàn ngoại cảm, kèm theo dấu hiệu ho gà, dùng thuốc sắc Tam Áo không có vấn đề gì." Chu Hồng Nho tức giận nói: "Nhà họ Chu của tôi có lịch sử trung y lâu đời, đã truyền thừa trăm năm, chẳng lẽ tôi lại khám sai được?”

"Thật ngại quá, ông thật sự đã khám sai rồi." Trần Vũ cười cười, viết ra một phương thuốc: "Ông cụ, về nhà dùng loại trung dược này, trộn với hoa cúc và cẩu kỷ, mỗi ngày để trong bình giữ nhiệt uống mười ly, trong ba ngày. sẽ không còn ho nữa."

"A, đây là thật sao?" Ông lão có hơi nghi hoặc, không thể tin nhìn Trần Vũ.

“Ha ha, tôi thật sự không biết ho thì có liên quan gì đến hoa cúc và cẩu kỷ.” Chu Hồng Nho cười lớn: “Đúng là lang băm.”

“Đúng vậy, làm sao có thể dùng hoa cúc chữa ho được?” Ông lão cũng không tin.

"Có phải ông thường xuyên hút thuốc và uống rượu không?" Trần Vũ hỏi.

"Cái này... đúng." Ông lão gật đầu.

"Chính nó, khuyên ông bỏ hút thuốc bỏ uống rượu chắc chắn là không thực tế, cho nên mỗi ngày uống nước cẩu kỷ cho no bụng, sau đó dùng loại trung dược này làm thuốc dẫn, đảm bảo sau ba ngày ông sẽ cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá, bỏ hút

"Thì ra là vậy." Ông lão chợt hiểu ra, gật đầu liên tục nói: "Tôi đã hút thuốc và uống rượu mấy chục năm rồi, nên cai, cảm ơn chàng trai, tôi sẽ quay về thử một lần."

“Không có gì.” Trần Vũ cười nói: “Nếu không hiệu quả thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ quỳ gối trước mặt mọi người để xin lỗi.

"Được." Ông lão gật đầu, cầm đơn thuốc rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn Chu Hồng Nho rồi nói: "Lang băm, chỉ biết kiếm tiền."

"Ông..." Chu Hồng Nho tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể làm gì được.

“Cứu mạng, mau cứu mạng!” Một giọng nói hoảng loạn vang lên từ trong đám người đang xếp hàng.

Trần Vũ, Triệu An Nhiên và ông Triệu vội vàng chạy tới xem tình hình thì thấy hai vợ chồng dân công ôm một đứa bé hoảng loạn chạy tới, đứa bé chừng năm sáu tuổi đã bất tỉnh, quần áo che vết thương của ba đứa trẻ dính đầy máu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv