Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

Chương 98: Hắn nói là sự thật!



Lắc mình một cái trở thành thiên kim tiểu thư, Lưu Mật Nhi đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng nghiêm túc cân nhắc qua, nếu thật như thế thì như thế nào.

Hôm nay mà nói, cúi đầu nhìn qua tơ lụa trên người nàng, y phục xa xỉ lay động theo bước đi, nàng không nhịn được thở dài, mặt bi thương quay đầu nhìn Thanh Ngọc đi theo nàng:
“Thanh Ngọc, ta có thể đổi cách ăn mặc lại không?” Lưu Mật Nhi mở hai tay khẩn cầu nói.

Thanh Ngọc buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười: “Như vậy mới có khí thế của đại tiểu thư!”

Mật Nhi bĩu môi: “Ta mới không làm cái gì đại tiểu thư, Thanh Ngọc, ngươi để cho ta đổi những y phục này đi! Ta đảm bảo sẽ mặc chỉnh tề, không làm cho các ngươi mất mặt!”

Thanh Ngọc khó xử nhìn nàng: “Tiểu thư, ngài đừng làm khó dễ Thanh Ngọc nữa, đây là gia chủ phân phối cho ta!”

Lưu Mật Nhi hơi mím môi, bỗng chốc đứng lên, đi tới gian phòng. Đi chưa được mấy bước, nàng đột nhiên quay đầu lại chỉ vào Thanh Ngọc đã theo kịp: “Lão nương muốn cởi y phục, không cho phép ngươi đi theo! Nếu không ta sẽ làm cho Mộ Dung Tễ đưa ngươi cho…”

Nàng làm một dấu tay, sau đó nói: “Ngươi hiểu rõ chưa?”

Thanh Ngọc nuốt nước miếng, gật đầu theo bản năng: “Đã biết!”

“Rất tốt!” Lưu Mật Nhi hài lòng gật đầu, sau khi đi vào gian phòng, lập tức cởi y phục trên người xuống, tiện tay ném một cái. Ngược lại lấy từ trong ngăn tủ một bộ nam trang rồi mặc vào, tiếp theo quấn tốt mái tóc đen. Chốc lát sau, một công tử trẻ tuổi phong thần anh tuấn xuất hiện.

Không biết nàng lấy từ đâu một cây quạt xếp cầm trên tay, Lưu Mật Nhi khẽ mỉm cười đẩy cửa phòng ra, nhìn lướt qua Thanh Ngọc chờ ở cửa: “Đi thôi”

Ngay từ lúc thấy nàng ăn mặc như thế này, miệng Thanh Ngọc đã há hốc ra rồi, lại nghe lời nói trong miệng Lưu Mật Nhi, hai mắt hắn càng trợn to không dám tin nhìn Lưu Mật Nhi: “Tiểu thư, người muốn làm gì?”

Lưu Mật Nhi tiêu sái xoay người, cười tà nhìn Thanh Ngọc: “Thanh Ngọc à, Tử Hằng có dẫn ngươi đi khai trai hay không?”

Thanh Ngọc bỗng chốc đỏ mặt: “Có!”

“Vậy hôm nay ngươi dẫn ta đi xem để mở mang hiểu biết là được rồi!” Nàng không e dè lôi kéo cánh tay Thanh Ngọc, không hề quan tâm ánh mắt của những người khác.

Mặt Thanh Ngọc vốn đã đỏ ửng, bởi vì động tác của Mật Nhi bỗng chốc càng đỏ hơn, mắc cỡ ngại ngùng mở miệng: “Tiểu…tiểu thư, người làm như vậy…không hợp lí!”

“Hợp cái quỷ! Bây giờ ta là nam nhân, ngươi kêu một tiếng tiểu thư nữa, ta đánh ngươi!”
Nàng uy hiếp giơ giơ quả đấm.

Thanh Ngọc nuốt nước miếng: “Tiểu thư, sao người hung dữ như vậy?”

“Thanh Ngọc, hôm nay ngươi còn muốn trở về sao?”

Thanh Ngọc lập tức câm miệng, hôm nay hắn không muốn bị tiểu thư đá ra cửa, như vậy không những chọc tiểu thư tức giận, hơn nữa Gia chủ cũng sẽ tức giận. Hắn còn muốn đi theo tiểu thư, không muốn rời đi.

Hài lòng nhìn dáng vẻ của Thanh Ngọc, lúc này Lưu Mật Nhi mới gật đầu: “Tốt lắm, đừng nghiêm mặt khóc tang nữa. hôm nay tiểu gia dẫn ngươi đi hưởng thụ tốt một chút!”

“Ngài nhớ trở về thì tốt rồi, hôm nay gia chủ trở về!”

“Ta biết rồi, dài dòng!” Lưu Mật Nhi xoay người, chiết phiến vừa mở, nụ cười vốn có trên mặt chợt hạ xuống. Đôi mắt nhìn xung quanh, trong ánh mắt không hề có hứng thú.

So sánh với hứng thú ngượng ngập của Lưu Mật Nhi, ngược lại Thanh Ngọc rất vui vẻ, đi theo sau lưng Lưu Mật Nhi, đôi mắt nhìn xung quanh.

Lưu Mật Nhi chậm rãi đi về phía trước, bỗng chốc có người đụng trúng nàng một cái, nàng khẽ cau mày, liếc mắt nhìn sau đó không vui gầm nhẹ: “Ngươi mù á?”

Người tới chợt nhếch lông mày, lúc Lưu Mật Nhi liền kinh ngạc há miệng: “Là ngươi?”

Ngụy công công?

Lưu Mật Nhi mím môi: “Đụng vào người khác không biết xin lỗi sao?”

“Ngươi không nhận ra ta?” Ngụy công công vươn tay muốn bắt lấy nàng, chỉ thấy Thanh Ngọc chợt lóe lên, giành lấy Lưu Mật Nhi tránh thoát động tác của hắn.

Mặt Thanh Ngọc lạnh lẽo: “Ngươi muốn làm gì?”

Ngụy công công chưa từng thấy qua Thanh Ngọc, dĩ nhiên không biết hắn là ai, đành phải thu lại sát khí trên người: “Ngươi ở đây, Phượng Cảnh Duệ nhất định ở chỗ này!” Mặc dù trong giọng nói của hắn mang theo hoài nghi.

Thanh Ngọc thầm kêu một tiếng không tốt. Kể từ sau khi Lưu Mật Nhi tỉnh lại, không có bất kỳ người nào trong bọn họ nhắc tới Phượng Cảnh Duệ trước mặt nàng, kỳ quái hơn là Lưu Mật Nhi cũng không chủ động nhắc tới Phượng Cảnh Duệ. Bọn họ đưuong nhiên không nói ra nữa.

Không ngờ người này đã mở miệng nhắc tới. Lưu Mật Nhi nhún nhún vai: “Đó không phải là người nhà ngươi sao? Coi như ngươi là hoạn quan, sự thật ngươi là người Phượng gia sẽ không thay đổi.”

Nàng càng hiếu kỳ hơn là hắn đang làm gì ở đây? Hắn vào thành Vô Song bằng cách nào? Người trong thành Vô Song đều là người nội bộ, một người ngoài làm sao có thể đi vào?

Liếc mắt nhìn Thanh Ngọc, Lưu Mật Nhi lạnh nhạt mở miệng: “Ngụy công công chắc hẳn có việc phải làm ở đây, Mật Nhi không quấy rầy nữa!”

“Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội báo tin cho Phượng Cảnh Duệ sao?” Ngụy công công, vừa nói, thân người đã động.

Thanh Ngọc một tay đẩy Lưu Mật Nhi ra, rút binh khí mang theo bên người đánh nhau với Ngụy công công.
Thanh Ngọc tuổi trẻ khí thịnh cùng với Ngụy công công lão đạo sĩ, rốt cuộc còn non nớt hơn rất nhiều cho nên không bao lâu Thanh Ngọc liền trúng phải một chưởng.

Tự biết mình đánh không lại người trước mắt, Thanh Ngọc quay đầu nhìn Mật Nhi: “Tiểu thư, đi mau!”

Làm sao Lưu Mật Nhi có thể bỏ hắn lại? Dĩ nhiên là sẽ không rời đi.

Sau khi xác định Thanh Ngọc không đủ sức uy hiếp, Ngụy công công đánh tới mục tiêu là Lưu Mật Nhi.

Lưu Mật Nhi khẽ kêu một tiếng, quay người bỏ chạy, mắt thấy bàn tay Ngụy công công sẽ đánh tới, nàng sợ hãi nhắm chặt hai mắt.

Một luồng gió lạnh thổi qua bên tai, Lưu Mật Nhi cẩn thận mở mắt, thấy Mộ Dung Tễ một thân bạch y đứng khoanh tay tay. Nàng lặng lẽ thở phào, đồng thời không nhịn được than thở, người này chính là phong tình như vậy.

Lúc Ngụy công công nhìn thấy gương mặt Mộ Dung Tễ, hắn dừng tay, nhìn Lưu Mật Nhi và Mộ Dung Tễ một lúc: “Các ngươi…”

Lưu Mật Nhi không nhịn được khoác vai Mộ Dung Tễ: “Hắc hắc, bị hù sợ rồi hả?”

Mộ Dung Tễ nhìn lướt qua tay của nàng, Lưu Mật Nhi hơi mím môi hưng trí chỉ thiếu vỗ vỗ y phục của hắn, nhỏ giọng nói: “Quỷ hẹp hòi, sờ sờ thôi mà!”

“Muội là nữ nhân! Ai cho muội ăn mặc như vậy?” Mộ Dung Tễ lạnh giọng nói.

Thanh Ngọc lập tức chắp tay: “Là thuộc hạ sai rồi!”

“Là ngươi có lỗi!” Mộ Dung Tễ hừ lạnh một tiếng: “Trở về tự mình lãnh phạt!”

Thanh Ngọc gật đầu: “Thanh Ngọc biết!”

Nói xong, Mộ Dung Tễ chống lại ánh mắt của Ngụy công công: “ Vô Song thành không tiếp đãi người ngoài, làm xong chuyện của ngươi, lập tức rời đi!”

Ánh mắt Ngụy công công có điều suy nghĩ: “Quan hệ của ngươi và Lưu Mật Nhi là như thế nào?”

“Nơi này không có Lưu Mật Nhi!” Mộ Dung Tễ hừ lạnh một tiếng.

Ngụy công công cẩn thận liếc mắt nhìn Mộ Dung Tễ, có thể nói như vậy chứng tỏ người này nhất định có thân phận không thấp trong thành Vô Song, hắn bây giờ còn chưa thể tỏ rõ thân phận của mình, sau khi liếc mắt nhìn Lưu Mật Nhi, liền xoay người rời đi.

Lưu Mật Nhi thở phào đồng thời không nhịn được lo lắng. Thương thế của Phượng Cảnh Duệ là do hắn làm, hôm nay hắn xuất hiện tại nơi này, không có ở Miêu Cương, còn là…

Nhìn vẻ mặt Lưu Mật Nhi , Mộ Dung Tễ lạnh giọng mở miệng: “Trở về!”

Lưu Mật Nhi liếc mắt nhìn Thanh Ngọc, nhìn lại mình một chút, không thể làm gì khác hơn là đầu cúi gằm đi theo sau lưng Mộ Dung Tễ trở về Mộ Dung gia.

“Đi đổi y phục đi.” Mộ Dung Tễ lạnh giọng mở miệng. Bởi vì có Lưu Mật Nhi xuất hiện, trong nhà mới có thêm một vài nô tỳ. Chỉ là, vì bình thường đã quen lăn lộn cùng Thanh Ngọc, Mật Nhi không cần những nô tỳ kia.

“Ta như vậy tốt vô cùng!” Lưu Mật Nhi cúi đầu nhìn qua y phục trên người nàng: “Đi đường dễ dàng, làm gì cũng thoải mái. Tại sao ta phải mặc nhiều tầng y phục như vậy? Lại không có ai xem?” Nữ nhân vì nhan sắc của mình mà vui vẻ. Không có ai xem nàng ăn mặc đẹp như thế làm gì?

Mộ Dung Tễ nhất thời không nói gì. Lời nói này không có gì sai.

“Ngươi thấy ta nói có đúng không. Ngươi cũng không phản bác được ta, nếu không phản bác được ta…thì ta làm như vậy cũng không có gì xấu. Cho nên, về sau ngươi không thể gò bó trang phục của ta! Ăn mặc đẹp như thế là để cho người ta nhìn, các ngươi cũng không biết cách thưởng thức!” Lưu Mật Nhi nói đạo lý rõ ràng.

Mộ Dung Tễ thở dài: “Tùy ngươi đi!”

Yes! Trong lòng Lưu Mật Nhi hưng phấn, cười tươi rói.

Mộ Dung Tễ không nhịn được nhếch môi cười. Chợt nhớ tới người hôm nay gặp phải: “Ngươi biết tên thái giám kia?”

“Mẹ kiếp, làm sao ngươi vừa liếc mắt liền nhìn ra hắn là thái giám?” Ngụy công công không giống các hoạn quan khác, mặc dù cũng bị thiến, nhưng cử chỉ của hắn bình thường không nhìn ra gì.

Mộ Dung Tễ hừ lạnh: “Bên trong võ công của hắn có lực đạo của nữ nhân!” Hắn là từ đó nhìn ra được.

Lưu Mật Nhi gật đầu một cái: “Hắn đúng là công công, song hắn vẫn là người của Phượng gia, ngươi biết chuyện Hoàng lăng dưới lòng đất của Phượng gia chứ? Hắn cũng vì chuyện này mà đả thương Phượng Cảnh Duệ!” Nàng nóingắn gọn. Phượng Dương đồng ý cứu Phượng Cảnh Duệ, không biết hắn hiện tại…

“Phượng Cảnh Duệ đã không sao! Hắn được Phượng Dương cứu trở lại, Phượng Dương mất đi hai mươi năm công lực, đã mang theo thê tử trở về Minh cốc rồi!”

Mộ Dung Tễ đột nhiên mở miệng nói chuyện, giơ tay bưng ly trà lên ung dung thong thả nói.

Đột nhiên Lưu Mật Nhi ngẩng đầu, sau khi nhìn Mộ Dung Tễ thật lâu, lúc này mới nhẹ giọng mở miệng: “Cám ơn!” Như vậy nàng an tâm .

Mộ Dung Tễ không nói gì, chỉ là nhấp một ngụm trà.

“Thân thể của muội khôi phục như thế nào?” Mộ Dung Tễ mở miệng hỏi.

Lưu Mật Nhi nháy mắt: “Ngươi nói cái gì?”

“Thân thể của muội khôi phục như thế nào?” Mộ Dung Tễ hỏi tiếp.

“Ta rất khỏe!” Lưu Mật Nhi không hiểu nhìn Mộ Dung Tễ, không hiểu ý trong lời nói của hắn. Mặt sắt nghĩ muốn đạp.

Mộ Dung Tễ liếc mắt nhìn Tử Hằng, người sau không tiếng động lui về phía xa.

Sau đó Tử Hằng mở miệng: “Thanh Ngọc có nói gì với người không?”

“Một ngày Thanh Ngọc nói rất nhiều chuyện, ngươi cảm thấy hắn sẽ nói gì với ta?”

Lưu Mật Nhi không trả lời mà hỏi lại.

Tử Hằng tức cười: “Không có!” Thì ra là nàng không biết.

Mộ Dung Tễ trầm ngâm chốc lát: “Mật Nhi!”

Khó có khi Mộ Dung Tễ gọi tên của nàng, Lưu Mật Nhi giương mắt nhìn.
“Chuyện gì?”

“Muội biết muội bị Phượng Dương đả thương sau đó được ta mang về không?”

Lưu Mật Nhi cúi đầu: “Biết!”

“Vậy ngươi có biết lúc trị liệu cho ngươi, đại phu phát hiện ngươi đã có thai không?”

Mộ Dung Tễ nói tiếp.

Sao.

Giống như bị cố định, trong nháy mắt Lưu Mật Nhi dừng lại tất cả động tác, giương mắt nhìn Mộ Dung Tễ, thật lâu mới tìm được âm thanh của mình: “Ngươi đang nói giỡn?”

Mộ Dung Tễ miễn cưỡng nhếch lông mày, bình tĩnh nhìn nàng.

Trong nháy mắt đó, Lưu Mật Nhi tin tưởng.

Hắn nói là sự thật!





TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv