Phi Bồng đã từng vì yêu thích sắc màu trắng mà lưu lại tại nhân gian. Thế nhưng, tại sao hết ngày này qua ngày khác hắn vẫn không tìm thấy bất cứ vui thích rung động nào? Có thể, màu trắng đã từng khiến hắn tiêu hồn phệ cốt, nguyên lai cũng chỉ vì một người mà thôi.
Phi Bồng tướng quân dựa người vào cột trụ, ánh mắt xuyên thấu màn trắng vô tận này, nhưng lại không nhìn ra bất cứ thứ gì có thể khiến hắn động tâm. Vì vậy, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Giữa mây trắng mơ hồ truyền đến một tiếng đàn, phảng phất như suối nước chảy trôi, róc rách chảy qua thiên đình thần giới, tại mỗi một nơi đi qua đều lưu lại một dòng xoáy, tiến thẳng vào ngực Phi Bồng. Tâm hắn đột ngột rung lên. Phi Bồng biết, tiếng đàn này, chỉ có thể đến từ y. Rốt cuộc vẫn không thể dừng lại, rốt cuộc vẫn không thể tự ức chế. Người đàn ông mà khiến cho phi Bồng tướng quân từ bỏ thiên giới quyết làm người phàm chịu nhiều đau khổ để được bên chàng.
Bình luận truyện