Từ Khanh Ngôn đi tới, mẹ con gặp mặt, nhưng cảm giác mất tự nhiên bất an lại giống hệt nhau.
"Mẹ, con..."
"À, Tiểu Ngôn..."
Hai người đồng thời lên tiếng, sau đó lại đồng thời im lặng, trầm mặc, không khí ngột ngạt xoay chuyển giữa hai người.
"Khụ, là mẹ đi công tác tạt qua, đến nơi này của con nhìn một chút." Dương Dĩnh thử bịa chuyện.
Đinh Dư Nghiên chính là không ưa bộ dạng này của bà ấy, trực tiếp chen ngang bà ấy, vạch trần bộ mặt thật của bà: "Con đừng nghe lời nói dối của bà ấy, bà ấy là có lòng đến tìm con."
Khuôn mặt Dương Dĩnh đỏ lên, sự thật bị bóc trần, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt: "Ừm, mẹ muốn gặp con, cho nên mới đến đây."
Tính tình như của Từ Khanh Ngôn này...không chịu được nhất chính là thẳng thắn rõ ràng, thế là cậu càng thiếu tự nhiên hơn.
Nhưng mà cậu cũng không phải kẻ ngốc, lúc này lại nghĩ tới lời mời của Tống Thính Nam, cũng đã đoán được hơn nửa: "Mẹ bảo chị Tống hẹn gặp con?"
"Đúng thế, mẹ sợ con không muốn gặp mẹ."
Quý bà Đinh nói chen vào: "Tiểu Ngôn à, con cảm thấy Nam Nam nhà dì như thế nào?"
Từ Khanh Ngôn cố gắng không lộ ra sự khác thường: "Là một tiền bối rất tốt, rất quan tâm cháu."
"Thật hay giả thế?" Dương Dĩnh bĩu môi: "Kiểu người giống như bà ấy, con gái dạy dỗ ra có thể tốt hả?"
"Này..." Đinh Dư Nghiên vén tay áo lên: "Có phải bà già cậu muốn ăn đòn đúng không?"
Dương Dĩnh không muốn phản ứng với bà ấy, khẽ kéo con trai mình: "Con trai đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, cách nhà bọn họ xa một chút, chẳng có cái gì tốt cả."
Từ Khanh Ngôn dở khóc dở cười, nhưng vẫn thuận theo để mặc mẹ mình lôi kéo, cậu xoay người lại vẫy vẫy tay với Lục Phương ra hiệu bản thân đi trước.
...
Trong phòng ăn, bốn ngươi quây lại một phòng, Dương Dĩnh gọi mấy chai bia, để bày tỏ lòng cảm ơn với mọi người.
Bà ấy rót cho mình đầy một ly, kết quả toàn bộ đều là bọt bia.
Đinh Dư Nghiên thổi tiếng huýt sáo, nói châm chọc: "Tất cả đều là bọt bia~ cậu có biết rót bia không đấy~
Quý bà Dương thẹn quá thành giận, cũng rót đầy một ly đều là bọt bia cho quý bà Đinh, sau đó chờ bọt tan hết lại rót đầy cho bà ấy.
Bà nâng cốc: "Nghên Nghiên, cậu vượt ngàn dặm theo tớ đến thành phố Tô, tuy rằng cậu ngoài miệng nói là muốn nhìn thấy trò cười của tớ, nhưng tớ biết cậu là lo lắng cho tớ, vì thế đặc biệt đi cùng tớ."
"Nào, tớ mới cậu một ly, tớ xin cạn trước!"
Dứt lời liền uống một hơi cạn sạch, Từ Khanh Ngôn không ngăn cản được.
"Mẹ! Mẹ đừng uống gấp như thế!"
Mẹ của mình nhiêu cân nhiêu lạng cậu vẫn còn biết, bỗng nhiên hăng sức như vậy phỏng chừng món ăn còn chưa lên bà ấy đã gục xuống rồi.
"Được, Dĩnh nhi, một người tửu lượng yếu như cậu còn quyết tâm như thế, hôm nay chúng ta không say không về."
Sau đó quý bà Đinh cũng một hơi uống cạn ly.
Còn chưa kết thúc, Dương Dĩnh lại rót hai chén rượu, nói với Tống Thính Nam:
"Nam Nam, Tiểu Ngôn nhà dì gây phiền toái cho con, thời gian sau này cũng hy vọng con quan tâm thằng bé nhiều hơn nữa."
Tống Thính Nam nhíu mày, nhận chén rượu, lấy phong thái của tiền bối cụng chén với Dương Dĩnh: "Không phiền ạ."
Dứt lời uống một hơi cạn sạch, có hơi choáng váng đầu, nhưng bà vẫn không dừng tay, lại rót hai chẻn rượu.
"Cuối cùng, là mời Tiểu Ngôn."
"Tiểu Ngôn, mẹ có lỗi với con. Từ nay về sau, mẹ sẽ cố gắng bù đắp tuổi ấu thơ mà con đã tiếc nuối."
Dương Dĩnh lần thứ hai uống một hơi cạn sạch, Từ Khanh Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể uống rượu cùng với mẹ.
Nhưng khi cậu cúi đầu xuống, lại phát hiện mẹ đeo đôi bông tai có hơi quen thuộc.
Là một đôi bông tai kiểu dáng khá là lâu đời, nhưng cậu vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Bởi vì đó là món quà sinh nhật lần đầu tiên mà cậu tích góp tiền mua cho mẹ.
"Mẹ, đôi bông tai này của mẹ..."
Dương Dĩnh đã ngà ngà say, bà sờ sờ theo bản năng, cũng nói nhiều hơn: "À, bị cậu phát hiện ra rồi, đây là bông tai mà Tiểu Ngôn tặng tớ đó."
"Đêm đó tớ tăng ca trở về, phát hiện thằng bé đang chờ tớ, còn cố ý chuẩn bị quà sinh nhật cho tớ, tớ thật sự rất cảm động, nhưng tớ không biết nên nói gì cho phải, thế là tớ nói, bảo nó nhanh đi ngủ, quà tặng cũng không mở ra."
"Thật ra mặc kệ nó tặng tớ cái gì, tớ đều rất vui sướng, nhưng tớ sợ thể hiện ra sẽ mất đi sự uy nghiêm của người mẹ, cuối cùng tớ vẫn không nói gì cả."
"Bây giờ nghĩ lại, người mẹ uy nghiêm đúng là đồ bỏ đi!" Giọng nói Dương Dĩnh đột nhiên lớn hơn: "Vì cái thứ hư vô mờ mịt này hại tớ với con trai sinh ra ngăn cách, tớ thật là ngu dốt mà."
Đinh Dư Nghiên thấy thế, vội vàng đỡ lấy bà, liếc mắt ra hiệu với Tống Thính Nam, nói với Từ Khanh Ngôn: "Tiểu Ngôn, mẹ con say rồi, dì đưa bà ấy đến nhà con để chăm sóc bà ấy, các con cứ ăn đi."
Từ Khanh Ngôn vội nói: "Không cần đâu dì, để con đưa là được rồi."
"ÔI dào, một mình dì là được." Con đi rồi sao dì còn còn có thể tạo ra cơ hội cho con gái mình nữa: "Dì có nhiều cơ hội để chung đụng với con gái mình hơn, con có nhiều cơ hội chung đụng với con gái dì được nhiều như vậy không?"
Đáy lòng Từ Khanh Ngôn lộp bộp một tiếng, lẽ nào biểu hiện cậu rõ ràng như vậy, dì đều nhìn thấy hết rồi?
Ngay sau đó lại có chút oán hận trong lòng nghĩ: rõ ràng như vậy, người nào đó cũng không thấy.
"Huống chi dì còn phải nhân cơ hội này tâm sự nhiều hơn với mẹ con đấy! Các con cũng có thể nhân cơ hội này quen biết nhau mà!"
"Được rồi, cứ như vậy nhá, lát nữa nói chuyện!" Đinh Dư Nghiên đỡ Dương Dĩnh hùng hùng hổ hổ rời đi, trước khi đi còn điên cuồng cho Tống Thính Nam ánh mắt ám chỉ: Mẹ tạo cơ hội cho con rồi đó, con cái đồ con gái bất hiếu này còn không cố gắng nắm lấy?
Nhưng mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, Dương Dĩnh người mới vừa rồi có dáng vẻ đi đứng không vững trực tiếp tự mình đứng vững: "Cậu nói xem, hai đứa nó có thể thành không?"
Dương Dĩnh vốn không có say, chỉ có thể nói sự hiểu biết qua lại với người khác, Từ Khanh Ngôn cảm thấy mẹ không hiểu rõ mình, cậu cũng không phải là không hiểu rõ mẹ hay sao?
Tửu lượng Dương Dĩnh quả thực không tốt, nếu như là 20 năm trước, bà ấy phỏng chừng đã bất tỉnh nhân sự rồi, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, bà ấy muốn đạt được vị trí cao trong sự nghiệp của mình với tư cách là một người phụ nữ, sao lại thiếu xã giao được.
Vô số lần uống rồi nôn nôn lại uống, chỉ vì đàm luận một mối làm ăn, cứ thế mãi, tửu lượng của bà sớm đã lão luyện.
Bà có thể nhìn ra con trai mình có bao nhiêu ý tứ với Tống Thính Nam, nếu như không có ý sao lại sẽ đồng ý kiểu lời mời ý tứ ám chỉ cực độ này, ai nhìn mà không nói một tiếng là hẹn hò.
Bằng không bà cũng sẽ không làm theo ý muốn của Đinh Dư Nghiên, giả vờ say rời đi để bọn chúng có không gian riêng.
"Không biết, chỉ có thể xem duyên phận của bọn nhỏ thôi." Đinh Dư Nghiên trái lại lại chẳng sao cả: "Không làm được thông gia chúng ta vẫn là bạn tốt mà!"
"Không nói những thứ kia nữa, đi thôi, chúng ta đến chỗ khác ăn cơm, cậu phải khao tớ! Tớ bên cậu lâu như vậy rồi!"
"Được__khao, khao 10 bữa cũng không thành vấn đề."
...
Bên trong căn phòng, Tống Thính Nam đỡ trán, sau khi bậc trên rời đi, bầu không khí giữa bọn họ có hơi quái dị.
Nói như thế nào nhỉ, luôn cảm thấy có vài thứ lưu chuyển ở giữa hai người.
Để phá vỡ loại tình huống này, cô nhìn món ăn tươi ngon trên bàn chưa động, có hơi bất đắc dĩ: "Dì ấy vẫn luôn như vậy? Nói là ăn cơm, kỳ thực uống mấy chén rượu đã rời đi."
Từ Khanh Ngôn cũng có hơi lúng túng: "Tửu lượng của mẹ em cũng không tốt lắm, uống nhiều rồi còn có thể chơi đùa như ma men, nghe nói sẽ ôm người khác vừa gặm vừa cắn chẳng hạn, nhưng hôm nay vui vẻ mà...vì thế uống hơi nhiều."
"Vậy à? Thế điểm này của dì ấy rất giống em đấy." Tống Thính Nam sờ sờ cằm, cười nói: "Dù sao lần trước em uống nhiều cũng ôm chị vừa gặm vừa cắn."
"Chị nói bậy, em không có..." Khuôn mặt Từ Khanh Ngôn đỏ lên, phản bác.
Rõ ràng cậu chỉ ôm một tý mà thôi.
"Ồ? Em có ấn tượng?" Tống Thính Nam tựa như cười mà không phải cười: "Lúc trước không phải em còn nói là không nhớ sao?"
Từ Khanh Ngôn suýt nữa cắn đầu lưỡi: "Không phải, chỉ là lúc trước, bạn học của em đều nói em uống rượu được, vì thế em mới nói em không thể...không thể làm như vậy."
"Ồ? Lúc trước?" Từ Khanh Nam kề sát vào, có hơi nghiền ngẫm: "Không phải lần trước em còn nói bản thân không thích uống rượu sao? Sao thế? Còn từng say rất nhiều lần?"