Đan Niên vui vẻ hớn hở treo tranh chữ của Đại hoàng tử ngay giữa vị trí bắt mắt nhất trong đại sảnh của Duyệt Lai. Con dấu đỏ in bốn chữ “Tề Diễn Tu ấn” rất rõ ràng, tuyệt không thể lẫn vào đâu. Người biết tục danh của đương kim hoàng tử trong kinh thành khá nhiều, bằng không người thợ thủ công khi nhận đóng khung tranh chữ sẽ không mặt mày sợ hãi, tay chân run lẩy bẩy đến vậy. Về sau hẳn là sẽ không ai dám tới quấy rối, Đan Niên đắc ý nghĩ.
Không đợi Đan Niên thưởng thức đủ, Thẩm Ngọc từ nhà đến gọi nàng trở về, nói mẫu thân đặc biệt mời một ma ma chuyên làm tóc trang điểm đến, đang ở nhà chờ nàng, mau trở về vẽ mặt chải đầu đi tham gia dạ yến trong phủ Đại hoàng tử.
Đan Niên vừa bước chân vào nhà liền nhìn thấy một bà tử tròn vo đang chờ mình, tuổi chừng bốn mươi, quần áo tinh tươm, miệng cười tủm tỉm, khiến người ta có cảm giác rất hài hòa, khoan khoái.
Nhưng vị bà tử này một khi xuất thủ cũng không chùn tay, chải tóc nhổ lông mày phải nói là nhanh, ác, chuẩn. Đan Niên bị Tuệ Nương đè xuống hai tay, không thể động đậy, chỉ biết gào khóc thảm thiết không thôi. Thanh âm vọng xa đến tận tiền viện, Thẩm Lập Ngôn đang trò chuyện với Thẩm Ngọc, nghe tiếng kêu thảm thiết thế, hai người đồng thời cùng lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Nghe cứ như giết heo.” Đây là Thẩm tiểu soái ca đánh giá.
Tuệ Nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đan Niên, mắng: “Vương ma ma là lão nhân lành nghề trong cung, có thể mời được bà ấy tới chải tóc cho con chính là phúc phần của con, con xem con kìa! Ai…” Đan Niên ủy khuất vô cùng, đây quả thực là khổ hình a!
Vương ma ma không hổ là người từng sống trong cung, nói chuyện khéo léo đưa đẩy, cười híp mắt nói: “Phu nhân đừng vội, lão bà tử nghĩ tiểu thư hẳn là chưa từng làm qua những chuyện này, lần đầu tiên nhổ lông mày, khó tránh khỏi cảm thấy đau dữ dội. Bất quá tiểu thư thiên sinh lệ chất, dù không có lão bà tử ra tay, nhan sắc vẫn rất minh diễm!”
Lời này làm cho Tuệ Nương dù đang nổi giận vẫn tâm hoa nộ phóng. Chờ Vương ma ma chải đầu, trang điểm xong, dặn Đan Niên thành thành thật thật ngồi yên không được cử động, Tuệ Nương tự mình tiễn Vương má má ra ngoài, thêm vào không ít tiền công.
Chờ Tuệ Nương trở về, Đan Niên tò mò hỏi: “Nương, nương mời ma ma kia đến, trả bao nhiêu tiền?”
Tuệ Nương không chút để ý vươn ra hai ngón tay, Đan Niên nháy nháy mắt, “Hai đồng tiền lớn?”
Tuệ Nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dùng sức gõ đầu Đan Niên một cái, “Đương nhiên là hai lượng bạc.”
“Mắc như vậy?!” Bị mắc chứng tham tiền bẩm sinh, Thẩm Đan Niên lúc này liền từ trên ghế nhảy dựng lên, kêu to: “Cướp bóc a! Duyệt Lai một ngày kiếm nhiều lắm là năm, sáu lượng bạc mà thôi, nương a, nương cư nhiên nỡ…”
Tuệ Nương nhìn Đan Niên sau khi được tỉ mỉ trang điểm, cũng là một tiểu cô nương xinh xắn đẹp đẽ, không hề kém nha đầu Thẩm Đan Hà. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ hai lòng bàn tay, làn da trắng noãn trong suốt, như chỉ cần véo một cái là có thể chảy ra nước, hai mắt to lóe sáng, phối hợp nàng bĩu môi ồn ào, trên má có thể nhìn thấy hai lúm đồng tiền.
Tuệ Nương cố hết sức đè xuống gân xanh đang giật giật trên trán, muốn đánh đứa nữ nhi ngu ngốc này một cái lại luyến tiếc, đành phải dời bước đi mở rương quần áo ở góc tường, lấy ra bộ xiêm y đã chọn sẵn từ tối hôm qua, giúp Đan Niên mặc vào. Đan Niên nhìn ra mẫu thân tức giận, chỉ phải lúng ta lúng túng, thành thành thật thật thay quần áo, không dám lại nhắc đến đề tài đồng tiền có quan trọng hay không.
Đến tiền thính, cha con Thẩm Lập Ngôn thấy Đan Niên mặc vào trang phục lộng lẫy, không nén được ào ào khen xinh đẹp! Đan Niên hôm nay mặc áo lụa màu hồng, có thêu vài hoa màu nhạt, phía dưới là chiếc váy xòe hồng đậm hơn, ẩn ẩn có hoa văn hình bướm, hầu bao bên hông màu xanh nhạt được thêu rất tinh xảo. Kiểu tóc trên đầu là kiểu Lưu Nguyệt, là kiểu hiện được các tiểu thư khuê các trong kinh thành đương thời rất ưa chuộng. Cả người nàng thoạt nhìn giống như hoa đào tháng ba, vừa ôn nhu vừa rực rỡ đứng cạnh hai cha con.
Đan Niên bị hai cha con nhìn có chút ngượng ngùng, hùng dũng oai vệ hất đầu hỏi: “Thế nào? Đẹp không?”
Thẩm Ngọc hấp thụ giáo huấn lần trước, xoạt mở quạt giấy trong tay một cái, làm như một gã ăn chơi trác táng cười tủm tỉm khen: “Đẹp lắm đẹp lắm, trang điểm rồi không nhìn ra có cái gì khác với không trang điểm, đều đẹp như nhau.”
Lòng hư vinh nho nhỏ của Đan Niên chiếm được thật lớn thỏa mãn, thầm cảm thán vẫn là ca ca nhà mình tốt. Thẩm Ngọc biết dỗ người khác vui vẻ như vậy, tương lai không biết sẽ bắt được bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ a!
Tiểu Thạch buổi tối không có việc gì, nên bị gọi đến đánh xe ngựa. Đan Niên và phụ huynh mình ngồi trong xe ngựa, nghe phụ thân dặn dò những việc cần chú ý, không gì khác ngoài việc phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không nên nói chuyện với người lạ. Khi đến nơi, nam nữ phải chia ra mà ngồi, Đan Niên sẽ ngồi cùng các tiểu thư khuê các trong kinh thành, Thẩm Lập Ngôn sợ không có ông và Thẩm Ngọc ở bên cạnh, Đan Niên sẽ bị chịu thiệt.
Tuệ Nương biết Thẩm Đại phu nhân cũng đi, liền không có hứng trí. Thẩm Đại phu nhân lần nào gặp mặt đều lải nhải lảm nhảm nói hai vị tiệp nương trong phủ có bao nhiêu đáng giận, Tuệ Nương nghe nhiều, bên tai sớm có vết chai.
Xe ngựa đi chừng một canh giờ mới đến cửa phủ Đại hoàng tử, Tiểu Thạch ở bên ngoài nói: “Thẩm thúc thúc, phía trước có đến vài chục xe ngựa đang xếp hàng, không thể đi tiếp được nữa.” Thẩm Lập Ngôn ló đầu ra xem, quả nhiên đoạn đường phía trước đã bị xe ngựa chở khách đến dự tiệc chặn kín, người trên xe đều ào ào xuống xe, đi bộ tới cửa chính. Ông đành bảo Tiểu Thạch chờ trên xe, còn mình thì dẫn Đan Niên và Thẩm Ngọc xuống xe.
Đan Niên đang định nhảy xuống xe ngựa, thoáng thấy ánh mắt không đồng ý của Thẩm Lập Ngôn, đành phải lặng lẽ lè lưỡi, vịn tay Thẩm Ngọc, chậm rãi bước xuống một chiếc ghế nhỏ rồi mới bước xuống mặt đất. Lần này người tới rất đông, nếu hành vi cử chỉ mất thể diện, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ bị dư luận làm một trận xôn xao.
Quản sự của phủ Đại hoàng tử kiểm tra thiệp mời xong, liền tươi cười rạng rỡ mời ba cha con Thẩm Lập Ngôn đi vào. Phía sau cửa chính là một gian phòng rất lớn, Đại hoàng tử đang cùng vài người trò chuyện, dường như là vì thân thể có bệnh nhẹ, không ngừng nắm tay chắn miệng, ho khan mấy tiếng.
Thẩm Lập Ngôn dẫn Đan Niên và Thẩm Ngọc đi thẳng về phía trước, đợi đến trước mặt Đại hoàng tử mới phát hiện Đại hoàng tử đang nói chuyện và nhà Thẩm Lập Phi.
Đại hoàng tử thấy Đan Niên đến, kinh diễm thần sắc trong mắt chợt lóe lên, lập tức bất động thanh sắc ho một tiếng, ấm giọng chào hỏi Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc.
Đan Niên hành lễ xong, đưa mắt quan sát nhà đại bá. Thẩm Đạc vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, sắc mặt xanh trắng, túi mắt sâu nặng, Đan Niên thầm lắc đầu, sa vào tửu sắc lâu lắm, thân mình đều đã bị vét sạch cả rồi.
Thẩm Đan Hà và Thẩm Đan Vân thấy Đan Niên đến, trong mắt tràn đầy khinh thường và ghen tị, giống như đã thương lượng tốt lắm, khẩn thiết chào hỏi với Đan Niên: “Đan Niên muội muội!” Chiếc khăn trong tay lại gần như bị hai người này xé nát.
Đại bá và đại bá mẫu còn chưa kịp diễn lại màn thủ túc tình thâm, Đại hoàng tử bỗng nói: “Nghe nói Thẩm đại tiểu thư cầm nghệ phi phàm, hôm nay mong rằng Thẩm đại tiểu thư có thể triển lộ tài nghệ trong yến hội, giúp phòng ốc sơ sài này của cô tăng thêm chút nhã khí.”
Thẩm đại tiểu thư, tài mạo vẹn toàn, chính là tài nữ đệ nhất kinh thành Thẩm Đan Hà.
Thẩm Đan Hà có vẻ thường xuyên gặp phải loại tình huống này, cũng không chối từ, cười nói: “Được Đại hoàng tử xem trọng, Đan Hà nhất định đem hết khả năng.”
“Chính là…” Thẩm Đan Hà chuyển đề tài, ánh mắt chuyển về hướng Đan Niên, “Bình thường đều là một mình Đan Hà hiến nghệ, hết sức tịch mịch. Hôm nay có Đan Niên muội muội đến, nếu không chê, cùng tỷ tỷ lên đài hiến nghệ được không?”
Đan Niên híp mắt nhìn mũi chân, đã nói thôi, đầu óc Thẩm Đan Hà chính là bị cửa kẹp, cứ muốn khiến nàng xấu mặt, quyết không bỏ qua nàng!
“Đúng vậy, Đan Hà ở nhà luôn khen tiểu muội muội này, so đối Đan Vân còn yêu thương!” Thẩm Đại phu nhân mặt mũi hiền lành mỉm cười, cũng tới phụ họa.
Ra ngoài dự kiện của cả nhà Thẩm gia đại phòng, Đan Niên ngẩng đầu nhàn nhạt trả lời: “Muội không biết đánh đàn, cũng không thể vẽ tranh, ngay cả chữ cũng không nhận ra.”
Thẩm Lập Ngôn cũng cười nói: “Điện hạ, nữ nhi của thần từ nhỏ bị thần cưng chiều thành hư, cầm kỳ thư họa không biết thứ gì, thật sự là khiến mọi người chê cười.”
Đại hoàng tử kinh dị liếc nhìn Đan Niên một cái, nháy mắt lại đem thần sắc thu về, khôi phục sắc mặt ôn nhu cười, “Đã là không biết, cô làm chủ nhà, sao có thể miễn cưỡng khách nhân? Đến lúc đó kính xin Thẩm đại tiểu thư vất vả nhiều hơn.”
Đại hoàng tử lên tiếng, Thẩm Đan Hà dù không vừa ý, cũng chỉ có thể mỉm cười đáp ứng. Thẩm Đan Vân một lòng muốn nhìn hai phe tranh đấu, giờ phút này cũng hơi có chút thất vọng.
Đúng lúc này, một quản sự mặc đồ đen thân cao thể tráng chạy tới, để sát vào tai Đại hoàng tử, thấp giọng nói câu gì, Đại hoàng tử cáo lỗi với mọi người: “Cô có việc, thứ lỗi không tiếp được, chư vị trước ngồi vào vị trí, cô lát nữa sẽ đi ra.”
Thẩm Lập Phi và Thẩm Lập Ngôn vội vàng nói vâng, sớm đã có một gia đinh cơ trí xuất hiện, dẫn bọn họ đi vào trong.
Đan Niên có chút kỳ quái nhìn vị quản sự áo đen kia, ánh mắt hắn vừa mới nhìn mình cứ như gặp quỷ, sau đó là chán ghét và khinh thường. Đan Niên nghĩ mãi không ra, nàng thật không nhớ mình có từng gặp gỡ người này chưa, tuy rằng cảm thấy bản thân chưa đạt đến trình độ người gặp người thích, nhưng không lí nào người ta mới vừa gặp mình liền chán ghét thành như vậy a, hay lại là người hâm mộ của Thẩm Đan Hà? Không thì chẳng có lý do nào chướng mắt mình a!
Đan Niên vẫy vẫy đầu, chuỗi ngọc trên đầu bị lắc lư, leng keng rung động. Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, dù sao loại người cơ bắp thế này cũng không hợp khẩu vị của mình.
Đoàn người đi đến hậu viện, sắc trời đã dần dần tối xuống. Phủ Đại hoàng tử đã sớm thắp đèn lên, khu vực yến hội trong hậu viện càng là đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Đan Niên ngắm nhìn kiến trúc trong hậu viện, chậc chậc khen ngợi. Ở đây có một con suối giả khúc chiết uốn lượn, dòng nước chảy rất chậm, bên trong nở đầy hoa sen, mơ hồ có thể thấy vài con cá chép béo mập đang chơi đùa. Cách bố trí đình đài và núi giả cũng thật là xảo diệu.
Phía trên dòng suối là một tòa đình đài, bên trong có một cái giá đặt cầm và đủ loại nhạc khí, kế bên là một cái bàn, bày sẵn giấy và bút mực.
Trên khu vực đất trống hai bên dòng suối sớm trải một tấm thảm đỏ lớn, một bên dành cho khách nam, một bên dành cho khách nữ. Có nha hoàn đứng chờ để lĩnh các tiểu thư Thẩm gia đi xuyên qua cầu gỗ bắc ngang qua suối để đến bờ dành cho khách nữa. Thẩm Lập Ngôn kéo Đan Niên qua một bên, nhỏ giọng dặn dò lại một lần, sợ Đan Niên bị người ta khi dễ.
Thẩm Đại phu nhân sớm thấy được vài phu nhân quen biết, liền tậm biệt Thẩm Lập Ngôn, dẫn Thẩm Đan Hà và Thẩm Đan Vân đi trước, dặn Đan Niên nhất định phải đi qua, bọn họ sẽ giữ chỗ cho Đan Niên. Đan Niên cùng phụ thân và ca ca nói này nói nọ một hồi mới chậm rì rì đi qua bờ đối diện.
Đan Niên nghĩ, nếu mình đến trễ không còn chỗ, vậy cứ thấy chỗ nào trống thì ngồi chỗ đó, nàng thật sự không muốn ngồi cùng bàn với đám nữ nhân Thẩm gia kia. Đan Niên loáng thoáng cảm thấy, Thẩm Đan Hà nhằm vào nàng, không chỉ vì chuyện Bạch đại công tử, nàng ta rõ ràng là chướng mắt mình.