Chờ Tiểu Thạch chọn xong địa điểm mở cửa hàng, Đan Niên liền cùng Bích Dao đi ra ngoài xem cửa hàng. Tuệ Nương dặn dò nàng phải nhanh chút trở về, buổi tối ngày mai còn phải đến phủ Đại hoàng tử dự tiệc, cần phải sớm chuẩn bị quần áo, rồi cả trang sức và trang dung đi kèm.
Đan Niên thật sự không hiểu, trước kia nàng cũng đã tham dự không ít yến hội, không lần nào thấy Tuệ Nương để bụng như vậy. Tuệ Nương đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết, đó là bởi vì Thẩm Lập Ngôn nói Đại hoàng tử mời không ít thiếu niên trẻ tuổi trong triều đến, người người đều là những công tử văn nhã, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Đan Niên cáo từ Tuệ Nương xong, vừa mở cổng ra, kinh ngạc phát hiện bên ngoài có đến mười mấy gia đinh trẻ tuổi mặc đồ đen, đứng hết sức nghiêm trang, vị gia đinh đứng gần nàng nhất còn đang duy trì tư thế gõ cửa.
Những gia đinh này đang đứng vây quanh một thanh niên mặc áo gấm, ở ngoài khoác áo bào màu tín, thêu hình một con rồng vàng đang giơ năm cái móng vuốt lên, bên hông buộc bằng đai lưng đen thêu chỉ vàng, tóc đen cột chỉnh tề trên đỉnh đầu, ở trên còn đội kim quan. Vóc dáng người này cao ngất, thoạt nhìn trạc tuổi Thẩm Ngọc, chính là sắc mặt có hơi chút tái nhợt.
Thanh niên áo gấm có vẻ như bị cửa viện đột nhiên mở ra làm kinh ngạc một chút, tay phải nắm lại, che lên miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng. Đan Niên chú ý tới, trên ngón cái tay phải của người nọ có đeo một cái nhẫn ngọc, xứng với bàn tay tái nhợt càng tôn thêm màu ngọc xanh thanh thúy.
Vị gia đinh gõ cửa lập tức hai tay ôm quyền, hành lễ nói: “Đây chính là quý phủ của Thẩm Lập Ngôn đại nhân?”
“Đúng vậy.” Thấy là nam nhân lạ, Đan Niên không tiện nhìn thẳng, chỉ nhìn đánh giá một chút liền cúi đầu.
Thanh niên áo gấm tiến lên một bước, khẽ cười nói: “Làm phiền cô nương báo với Thẩm đại nhân một tiếng, có cố nhân tới thăm.” Thanh âm mặc dù có hơi yếu, nhưng ngữ điệu ôn nhu, làm Đan Niên nhịn không được lén nhìn hắn thêm mấy cái.
Đan Niên khẽ cúi mắt xuống, chỉnh đốn trang phục, quy củ hành lễ một cái liền dẫn Bích Dao đi vào nhà chính báo cho phụ thân, nhìn trận thế của người này, xem ra phi phú tức quý*, không biết là thần thánh phương nào.
* phi phú tức quý = không phải là kẻ có tiền thì cũng là kẻ có quyền
Thẩm Lập Ngôn ra cửa thấy là vị công tử đó, lập tức giật mình. Vị công tử áo gấm nọ vội bước tới đỡ Thẩm Lập Ngôn dậy, ngăn không cho ông hành lễ, hòa nhã nói: “Thẩm đại nhân, cô* hôm nay chính là tới bái phỏng, không cần để ý tới những nghi thức xã giao này.”
* Từ “cô” ở đây là từ dùng để tự xưng của các bậc vương giả hoặc người có quyền to, thông thường là hoàng tử, các vương gia, các chư hầu, … Thỉnh thoảng hoàng đế cũng xưng là “cô” trong trường hợp muốn thân thiện một chút. Riêng từ “trẫm” là đặc quyền của vua, ko ai được giành.
Đan Niên cúi mắt đứng ở một bên, người có thể khiến phụ thân khẩn trương như vậy, xem ra nhất định là người quyền quý trong triều, không ngờ lại trẻ tuổi như thế.
Thẩm Lập Ngôn gọi Đan Niên qua giới thiệu: “Đan Niên, vị này chính là Đại hoàng tử điện hạ.”
Đan Niên nghe vậy, kinh ngạc không thua gì Thẩm Lập Ngôn, đang muốn hành lễ, Đại hoàng tử cười nói: “Đan Niên cô nương không cần đa lễ, hôm nay cô chỉ là tới bái phỏng người bạn cũ là Thẩm đại nhân, không phải là Đại hoàng tử.”
Thẩm Lập Ngôn cũng không nhiều hơn nữa khách khí, cao giọng kêu lên Liễu Tuệ Nương cùng đang ở thư phòng đọc sách Thẩm Ngọc, gặp qua lễ sau thỉnh Đại hoàng tử đi vào ngồi.
Đang lúc Đan Niên không biết mình nên đi hay ở, Thẩm Ngọc nhanh nhẹn bắt lấy tay nàng, kéo nàng đi vào trong sảnh, nhỏ giọng nói vào tai: “Đại hoàng tử là khách quý, muội không thể gặp một cái rồi đi, muội ở lại một lát rồi đi cũng không muộn.” Đan Niên cũng thuận theo đến tiền thính.
Bốn gia đinh mặc đồ đen đi theo sau Đại hoàng tử, trong tay đều mang hộp quà. Bốn người đặt hộp quà lên bàn trong nhà chính xong liền cung kính đứng ở sau Đại hoàng tử, không nói một lời. Đại hoàng tử mỉm cười nói là đây là lễ vật cho Thẩm phu nhân và Thẩm tiểu thư, Thẩm Lập Ngôn cuống quít đáp tạ, Đan Niên lặng lẽ kéo Bích Dao xuống phòng bếp pha trà.
Đan Niên thấy bọn họ cứ người này hỏi người kia đáp, cảm thấy nghi hoặc vô cùng. Đường đường Đại hoàng tử lại hạ mình đến quý phủ của một quan quân cấp thấp, thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi, đã vậy còn mang theo lễ vật cho gia quyến nữ trong nhà, rõ ràng là đã tìm hiểu nhà bọn họ một phen. Sớm nghe nói Đại hoàng tử là cái đinh trong mắt, cai gai trong thịt của Hoàng hậu, chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội này, mượn sức phụ thân?
Đan Niên ở trong phòng bếp lục tới lục lui, Thẩm Lập Ngôn ở nhà không uống trà, nên trong nhà cũng không có bao nhiêu lá trà, một ít còn dư lại đều là loại lá trà rẻ tiền, chỉ cần vào chợ là có thể tùy ý thấy được. Đan Niên nghĩ nghĩ, bảo Bích Dao đi nấu nước trước, còn nàng thì về phòng mang trà lài tự chế lại đây.
Hôm nay thời tiết tốt, trong tiểu viện mọc đầy bạc hà, Đan Niên ngắt lấy không ít, cho vào trong túi lụa mỏng, để dành tự pha trà uống. Trong các thành trấn lớn, từ lâu có rất nhiều xưởng chuyên môn chế biến trà lài, nhưng không có nơi nào làm được tinh dầu bạc hà. Lá bạc hà ở thời đại này bị người đời xem là cỏ dại, căn bản không thể để lên mặt bàn. Ở vùng quê xa, có nhiều thôn phụ dùng lá bạc hà để pha nước tắm cho con nít, nhưng không ai dùng để pha trà. Trà bạc hà do Đan Niên tự chế mặc dù không có được hương vị giống như trong kí ức kiếp trước, nhưng cũng có hương khí thanh mát thấm vào ruột gan của bạc hà.
Đan Niên có chút không yên dâng trà bạc hà lên, bỗng nhiên hối hận bản thân làm việc lỗ mãng. Vị Đại hoàng tử kia tuy rằng thoạt nhìn lịch sự nho nhã, có vẻ hiền lành, nhưng hắn vẫn là hậu duệ của hoàng thất, ai biết món đồ nhà quê này có hợp khẩu vị của hắn không. Ngộ nhỡ thứ rẻ tiền này chọc hắn mất hứng, hắn có làm khó dễ phụ thân mình không?
Đan Niên có chút khẩn trương nhìn Đại hoàng tử mở nắp chén trà ra. Đại hoàng tử đầu tiên là ngửi hương trà, lại nhẹ nhàng nhấp một miếng, toàn bộ quá trình diễn ra hết sức lưu loát như mây bay nước chảy, động tác thật tao nhã, hợp khuôn mặt ưa nhìn của hắn, tựa như một bức tranh sống động được vẽ hết sức tinh vi.
Thật là yêu nghiệt a! Đan Niên thầm cảm thán, mẫu thân của Đại hoàng tử lúc còn trẻ hẳn là một vị mĩ nhân, có thể tranh đoạt nam nhân với một người có bối cảnh cường hãn như Hoàng hậu, bao nhiêu đó đủ biết là xinh đẹp cỡ nào.
Đại hoàng tử hài lòng cười nói: “Trà này thật mới lạ, mùi hương như có thể nâng cao tinh thần, tỉnh táo đầu óc, giống như là…” Nửa câu sau, Đại hoàng tử nuốt xuống, như đang nhớ lại cái gì.
Đan Niên thấy hắn thích, cũng yên lòng, vừa mới chuẩn bị đi, chợt nghe Đại hoàng tử hỏi: “Trà ngon này hẳn là do Thẩm tiểu thư nghĩ ra.”
Đan Niên nhu thuận hành lễ, cúi đầu đáp: “Bất quá là chút vật thôn quê, không có gì có thể lấy ra chiêu đãi điện hạ, làm cho điện hạ chê cười.”
Đại hoàng tử khẽ bật cười, tiếng cười thanh thúy giống như tiếng đồ sứ nhẹ nhàng gõ vào nhau: “Cô từ trước tới nay thưởng phạt phân minh, ngươi hôm nay phao trà này rất hợp tâm ý của cô. Cô muốn thưởng cho ngươi, ngươi liệu có muốn cái gì?”
Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc có chút giật mình, Thẩm Lập Ngôn vội cười nói: “Điện hạ quá khách khí, chút tài mọn của tiểu nữ nào đáng được thưởng cái gì, điện hạ cao hứng chính là phần thưởng lớn nhất cho nàng.”
Đại hoàng tử lơ đễnh khoát tay, “Thẩm đại nhân chớ lo lắng, chỉ là một phần thưởng nho nhỏ thôi. Cô luôn nghe nói Thẩm tiểu thư tài mạo song toàn, trí tuệ lanh lợi, hôm nay nhìn thấy, quả thật là thế. Thẩm tiểu thư nói đi, liệu có cái gì muốn yêu cầu?”
Đan Niên cụp mắt xuống, trong lòng buồn bực, người này thấy thì có vẻ người dễ nói chuyện, lại nhất quyết không tha, cứ nhằm mãi vào nàng. Hắn vừa trở lại kinh thành, thân thể không tốt, gần như không đi ra ngoài, từ đâu mà biết mình tài mạo song toàn, trí tuệ lanh lợi?
Nếu là có ý chiêu an phụ thân, nghĩa là hắn có việc cần phụ thân, vậy mình cần gì phải khách khí với hắn, nếu tiếp tục từ chối, chẳng phải khiến nhà mình có vẻ hẹp hòi, không xứng lên được mặt bàn.
Đan Niên cúi thấp đầu, cung kính trả lời: “Đa ta điện hạ đã coi trọng Đan Niên, Đan Niên không nén được sợ hãi. Đã sớm nghe nói chữ của điện hạ là nhất tuyệt, hiện thời Đan Niên cả gan, khẩn cầu điện hạ ban thưởng vài chữ.”
Đại hoàng tử làm như không nghĩ tới Đan Niên sẽ đưa ra một yêu cầu như vậy, giật mình một chút rồi khẽ cười nói: “Thẩm đại nhân, mấy lần nói với ngươi rằng cô muốn ngươi dẫn Thẩm Ngọc và phu nhân đến phủ ta chơi, ngươi luôn từ chối nói tính tình Thẩm tiểu thư không tốt, không thể đến nơi sang quý, hiện tại xem ra thật sự là khiêm tốn quá, con trai con gái của Thẩm đại nhân thực khiến người ta hâm mộ a!”
Thẩm Lập Ngôn hơi xấu hổ gật đầu xưng vâng. Đan Niên nghe hắn cười, bất giác cảm thấy quen thuộc, giống như đang diễn trò trêu chọc bản thân. Nàng khi nào thì chọc phải Đại hoàng tử? Đan Niên vắt hết óc, tổng kết danh sách kẻ thù suốt mười mấy năm qua, quả thật không có người này a!
Rất nhanh, gia đinh của Đại hoàng tử mang giấy đã trải sẵn và bút mực tới. Đại hoàng tử lấy bút chấm mực mấy cái, đang định viết, bỗng nhiên ngừng lại, xoay người hỏi Đan Niên: “Không biết Thẩm tiểu thư muốn viết chữ gì?”
Đan Niên nghĩ nghĩ, “Kính xin Đại hoàng tử ghi bốn chữ: sinh ý thịnh vượng.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Lập Ngôn liền quát: “Đan Niên, không được vô lễ!”
Người đương thời phân ra làm bốn giai cấp: sĩ nông công thương, trong đó, thương nhân là cấp thấp nhất. Nếu để cho Đại hoàng tử ghi bốn chữ này, không khác gì bảo Đại hoàng tử viết lưu niệm cho loại người đẳng cấp thấp nhất.
Đan Niên vốn nghĩ mình sẽ đem chữ của Đại hoàng tử treo ở Duyệt Lai. Gần đây nghe nói, mỗi ngày đều có bốn, năm tên lưu manh ăn cơm không trả tiền, lại có thiên ti vạn lũ quan hệ với đám nha sai trong quan phủ, nên cho dù có báo quan, quan phủ cơ bản đều là bỏ mặc.
Nếu có thể treo tranh chữ của Đại hoàng tử trong tiệm, sẽ khiến bọn lưu manh và quan phủ phải kinh sợ. Cho dù Đại hoàng tử không được Hoàng hậu vừa mắt, người này vẫn là hoàng tử. Mà một hoàng tử chịu viết chữ lưu niệm cho bọn họ, quan hệ khẳng định khá tốt, bọn lưu manh tuyệt sẽ không dám đến nháo sự nữa, quan phủ cũng sẽ có vài phần kính trọng bọn họ.
Huống chi, dù là thời nay hay thời xưa, mọi người đều có loại tâm lý hâm mộ người nổi tiếng. Kiếp trước, Chủ tịch Mao ăn cơm xong ở tiệm ăn nào, thì đều trở thành chiêu bài quảng cáo cho tiệm ăn đó. Mặc kệ cơm ở đây có ngon hay không, về sau người đến ăn đều đông đến độ đạp phá cửa mà vào.
Đại hoàng tử hứng thú, “Hay là Thẩm tiểu thư còn có thể làm buôn bán?” Tuy là câu hỏi như ngữ điệu lại là câu khẳng định.
Đan Niên kiên trì giải thích: “Sinh ý, là chỉ gốc rễ sinh mệnh. Sinh ý thịnh vượng, nghĩa là vạn vật phồn vinh.”
Đại hoàng tử có chút thâm ý nhìn Đan Niên một cái, nụ cười kia làm cho da đầu Đan Niên run lên. Hắn cũng không chối từ, thoăn thoắt viết xuống bốn chữ “sinh ý thịnh vượng”, viết xong lập tức có gia đình trình lên con dấu, ấn xuống tạo thành chữ ký đỏ tươi.
Thẩm Lập Ngôn nhẹ nhàng thở ra, trừng mắt liếc nhìn Đan Niên một cái. Đan Niên thừa dịp không ai chú ý, thè lưỡi ra với phụ thân, một chén trà bạc hà đổi về bức tranh chữ cho đích thân Đại hoàng tử viết, tính thế nào đều có lời.
Đại hoàng tử cùng phụ thân, ca ca chuyển sang đàm luận binh pháp. Đan Niên chú ý tới có mấy lần Đại hoàng tử muốn nói sang chuyện khác, hẳn là mục đích chính của chuyến đi này, đều bị phụ thân và Thẩm Ngọc xảo diệu vòng về chuyện binh pháp. Đại hoàng tử không hỏi được điều mình muốn, mấy lần bị dời đề tài, nhưng cũng không tức giận.
Thấy Đại hoàng tử vẫn giữ nguyên bộ dạng cười nói ôn nhu, Đan Niên không khỏi cảm khái, vị hoàng tử xinh đẹp này có tâm tư thâm trầm, lại tu dưỡng rất tốt. Trận chiến ở biên cảnh vốn là một ván cờ chết, nhưng trải qua phân tích của phụ thân, mặc kệ là thắng hay thua, hắn đều có thể nhảy ra ngoài thắng bại.
Thẩm Ngọc lặng lẽ nháy mắt về phía Đan Niên, khẽ phất phất tay áo. Đan Niên liền lặng lẽ lui ra ngoài. Đan Niên tìm một lát mới thấy Bích Dao đang trốn ở trong phòng, ngồi sững sờ trên ghế, Đan Niên kêu mấy lần mới hồi phục tinh thần lại.
“Tiểu thư, ta cư nhiên nhìn thấy hoàng tử điện hạ! Là hoàng tử điện hạ thật, là hoàng tử điện hạ còn sống sờ sờ a!” Tiểu nha đầu Bích Dao kích động không thôi, tóm lấy cánh tay Đan Niên, lắc lắc không ngừng.
Đan Niên buồn cười nhìn nàng, kỳ thực ngay cả chính Đan Niên cũng có chút kích động, tựu như một tiểu dân chúng ở kiếp trước, đột nhiên có một lãnh đạo ở Nam Hải muốn tới tiếp kiến nàng.
“Đừng nghĩ mông lung nữa!” Đan Niên giơ tờ giấy trắng trong tay lên, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta nhanh đi tìm cái khung, chuẩn bị xong xuôi rồi treo lên ở Duyệt Lai!”