Tác giả: Thời Diệp Chi Bình
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Suốt chặng đường ngồi xe Nguyên Triết tới hội trường, Thư Mông nửa mong chờ nửa hưng phấn. Lần này ra cửa không mang lồng chim, cô có thể ngồi luôn ở ghế phụ.
Nguyên Triết đậu xe vào bãi đỗ gần đó, rồi mang Thư Mông về hướng biển quảng cáo khổng lồ bắt mắt. Trên biển sừng sững trước cửa tòa nhà viết "Họp thường niên quảng cáo GU 20xx", cực kỳ dễ thấy.
Dọc đường, Thư Mông đậu trên vai Nguyên Triết đánh giá chung quanh. Vài người hình như có cùng điểm đến với họ đang hướng tới cửa. Chẳng qua họ mặc không hề bình thường, mà là đủ kiểu dáng quần áo quái lạ.
Tới trước cổng, Nguyên Triết lấy di động trong túi, click mở mã QR một vị lãnh đạo nhiệt tình gửi đến mời anh tham gia. Nhân viên an ninh nhanh chóng rà máy quét, ra hiệu anh có thể tiến vào.
Thời điểm chính thức bước vào hội trường, Thư Mông mới biết tại sao Nguyên Triết nói mang cô theo được. Bởi vì buổi họp thường niên trước mắt cô đây, đúng là loại người kỳ quái gì cũng có. Cos người chưa là gì, giả thành đầu ngựa, Vô Diện đều không ít.
Thú cưng tại hiện trường đương nhiên chẳng thiếu, có điều phần lớn là chó mèo hình thể nhỏ nhắn. Hơn nữa tất cả đều đeo vòng cổ, đảm bảo sẽ không đột phát quấy rối, ảnh hưởng đến người khác.
Nhìn phía xa xa, chỗ này thật ra rất rộng. Trừ rìa xa nhất phía bắc dành làm sân khấu lớn hình vuông, những khu vực khác đều để bàn buffet tràn đầy các món, bên hông mỗi khu còn có sofa và ghế dài thoải mái cho khách nghỉ ngơi.
Phông nền sân khấu là bức tường được thiết kế vô số ô vuông chạm rỗng, trông cực kỳ ấn tượng. Màn hình điện tử siêu lớn bên cạnh chiếu chủ đề họp lần này —— Những Ý Tưởng Diệu Kỳ.
Đây là lần đầu tiên Thư Mông tham gia họp thường niên của công ty quảng cáo quy mô lớn, cũng là lần đầu thấy một cuộc họp lòe loẹt hoa lá hẹ thế này, không khỏi thầm líu lưỡi.
Nguyên Triết không vội đi tìm người mời anh tham gia. Dẫu sao người ta cũng chỉ mời anh tới cảm nhận sự trẻ hóa và bầu không khí hòa đồng cởi mở của công ty, hy vọng có thể mượn sức anh. Mà Nguyên Triết lại không có ý gia nhập GU, anh thích làm việc độc lập.
Sự kiện dường như chưa chính thức bắt đầu, ít nhất là mấy tiết mục trên sân khấu còn chưa mở màn. Nguyên Triết cũng chẳng hứng thú với mấy thứ ầm ĩ, bèn mang Thư Mông đến dãy bàn trái cây.
"Manh Manh, có muốn ăn gì không?"
Trước khi ra cửa tất nhiên Thư Mông để bụng rỗng, giờ thấy nhiều đồ ăn ngon thế này cũng chỉ biết xót thương cho dạ dày chim bé nhỏ của mình, đoán chừng ăn vài quả nho là no mất tiêu.
Bây giờ nghe Nguyên Triết hỏi, Thư Mông mới ngắm nghía các loại trái cây trên bàn, học theo: "Muốn ăn."
Nguyên Triết duỗi tay lấy một cái đĩa sạch, gắp cho cô mấy loại trái cây be bé hoặc đã được cắt sẵn thành miếng nhỏ, mỗi thứ một phần. Những món còn lại có khả năng thêm gia vị, không tốt cho vẹt nhỏ.
Nguyên Triết tìm một cái bàn trống hai người ngồi xuống, đặt đĩa lên bàn, vuốt vuốt Thư Mông trên vai: "Xuống ăn đi."
Thư Mông thuận thế bay xuống, nhìn mấy quả nho, cà chua bi, cả dưa hấu cắt miếng, dưa hami, và dứa mà ngài chủ nhân lựa giúp. Nhiêu đây cũng coi khá phong phú, ai bảo cô là vẹt nhỏ bé xíu xiu đây.
Mới hổn hà hổn hển mổ mấy miếng mà Thư Mông đã thấy no no. Trong lòng thì nghĩ sao nam nữ chính còn chưa xuất hiện, hai mắt lại liếc thấy Nguyên Triết chống cằm mỉm cười nhìn mình, hình như anh chưa lấy đồ ăn cho bản thân.
Bây giờ còn không ăn, lát nữa cốt truyện bắt đầu cho anh đói chết luôn... Được rồi, ai bảo Thư Mông cô tốt bụng chứ.
Nguyên Triết xem vẹt nhỏ ăn uống no đủ dùng bụng đẩy đẩy mâm, rồi lui về sau hai bước nhìn mình —— Mắt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên nhìn đống trái cây nhóc con chưa chạm đến trên đĩa, như là hiểu ý nó: "Cho anh à?"
Thư Mông không trả lời, chỉ tặng anh một ánh mắt 'tự hiểu'.
Nguyên Triết bị hành động ấm lòng của nhóc con chọc cho vui vẻ: "Cảm ơn Manh Manh nhé."
Một người một chim đang ấm áp, sân khấu bên kia rốt cuộc chính thức mở màn.
...
Là một nhân viên mới nhậm chức, Tần Ti Vũ cũng được xếp lên sân khấu. Bởi vì từ nhỏ giọng hát cô nàng không tệ, ca hát cũng coi như sở thích, lúc này đơn vị lại yêu cầu tất cả nhân viên mới đăng ký tiết mục. Cô nàng ca một đoạn ngắn liền thành công chộp được cơ hội hát đơn ca trong buổi họp thường niên.
Tiết mục của Tần Ti Vũ xếp thứ ba. Vì hôm nay phải lên sân khấu mà cô nàng tốn bao công sức. Người vốn đã đẹp giờ còn trang điểm tỉ mỉ, quả nhiên càng động lòng người.
Bàn Thư Mông và Nguyên Triết ngồi hơi xa sân khấu, nhưng cũng đủ nghe rõ. Thư Mông nghe hát còn tiện đà ngó mặt ngài chủ nhân. Đối phương căn bản chả quan tâm người trên sân khấu là ai, người ta còn bận nghiêm túc ăn đây này!
Đúng vậy, đống trái cây Thư Mông hào phóng nhường cho anh sớm hết sạch. Lúc này Nguyên Triết đang tập trung nhấm nháp mấy món chính vừa lấy.
Đối diện hương đồ ăn nóng hổi, Thư Mông tỏ vẻ buộc phải tập trung xem diễn mới có thể làm lơ sự quyến rũ của chúng.
...
Hát xong một bài, đám người dưới sân khấu ào lên từng trận vỗ tay, thậm chí có người cos mặt nạ bạc còn ầm ĩ đòi nghe thêm bài nữa.
Song cô nàng cũng biết vừa đủ, bèn xua tay cười với mọi người, chuẩn bị rời sân khấu.
Cạnh cầu thang có người mang mặt nạ, mặc áo choàng phong cách đứng chờ Tần Ti Vũ từ lâu. Thấy cô nàng xuống liền vội vươn tay mang găng đỡ cô.
Tần Ti Vũ ngược lại bị hành động người này làm cho sửng sốt, nhưng thấy đối phương lịch sự phong độ nên cũng không tránh. Mãi đến khi bị đối phương nắm tay kéo đến bên cạnh, mới nhận ra người nọ từ vóc dáng: "Cậu là... Hứa Hạo Nhiên?"
"Là tớ!" Nam chính Hứa Hạo Nhiên của tiểu thuyết nghe vậy lộ vẻ vui mừng, chủ động gỡ mặt nạ. Bản thân anh vốn đẹp trai ngời ngời, nay mặc đồ cos Siêu Trộm, giá trị nhan sắc lại càng lộ rõ.
Đột nhiên gặp được bạn học cũ, Tần Ti Vũ cũng thấy mừng, chỉ là trường hợp này... Cô nàng lấy lại tinh thần, lần nữa giương mắt nhìn đối phương, nghi ngờ hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Bỏ qua nghiệt duyên giữa họ hồi cấp ba, tuy Hứa Hạo Nhiên đuổi theo cô đến cùng thành phố học đại học, nhưng hình như là học chuyên ngành kinh tế tài chính —— Cái này cô biết.
Song vừa tốt nghiệp cô phải vội vàng tìm việc, không có thời gian liên lạc với đối phương, lần gặp trước đã từ mấy tháng trước. Mặc dù đối phương không chủ động liên lạc khiến cô khá ngạc nhiên, cho rằng cậu ta bỏ cuộc rồi. Nhưng giờ phút này gặp lại, có nên coi là có duyên?
Làm ở công ty GU mấy ngày, một người mới thấp bé ở bộ thiết kế như cô chạy việc khá nhiều, tiếp xúc với không ít người, chỉ là chưa từng gặp Hứa Hạo Nhiên. Huống chi gia thế Hứa Hạo Nhiên hiển hách, tốt nghiệp xong hẳn phải vào Hứa thị làm việc, hẳn sẽ không tới GU mới đúng.
"Tớ..." Hứa Hạo Nhiên chỉ lo kích động suýt quên mất chuyện này. Từ khi Tần Ti Vũ tới GU làm anh mãi chưa có cơ hội tìm cô. Một là bắt đầu xử lý công việc thật sự rất bận, hai là anh cũng không biết nên nói với cô mình là lãnh đạo công ty thế nào.
Đang tính mở miệng, Tần Ti Vũ đã tự bổ sung: "Cậu là người cấp trên mời tới hả? Tớ nghe đồng nghiệp nói họp thường niên năm nay có mời một vài người trong ngành tham gia."
Hứa Hạo Nhiên nương theo thừa nhận: "Đúng vậy, đúng vậy đó." Trước khi anh nghĩ được cớ khác đành phải đồng ý trước. Thế là dứt khoát nói sang chuyện khác: "Ti Vũ, vừa rồi cậu hát hay lắm! Tiến bộ hơn hồi thi 'Mười Ca Sĩ' ở đại học nhiều!"
"Cảm ơn." Tần Ti Vũ nghe anh khích lệ, nhịn không được cười khẽ: "Cậu còn nhớ hồi đó tớ tham gia hả?"
Hứa Hạo Nhiên gật gật đầu: "Đương nhiên, khi đó cậu được hạng nhất mà. Cậu hát bài gì tớ đều nhớ rõ, là..." Anh đang định nói lời hay ý đẹp tranh thủ hảo cảm, phía sau bỗng có người vỗ vai, cắt ngang lời anh.
Hứa Hạo Nhiên giật mình quay đầu, là bộ trưởng bộ hậu cần GU, một người đàn ông trung niên bụng phệ: "Tổng giám đốc Hứa, sao cậu lại ở đây, không xem biểu diễn sao?" Bộ trưởng bộ hậu cần giơ rượu chào hỏi.
"Ấy." Ông tinh mắt phát hiện Tần Ti Vũ trước mặt Hứa Hạo Nhiên, nghĩ đến hai người đánh lẻ nói chuyện ở đây, nét tươi cười thêm phần hiểu rõ: "Đây không phải là người đẹp mới tới bộ thiết kế, cô Tần đấy ư?"
"Chào bộ trưởng Trương." Tần Ti Vũ không để ý đến giọng điệu chế nhạo của ông ta, chào hỏi lạnh nhạt.
Bộ trưởng Trương hiển nhiên cũng chả để ý: "Hà hà, chào cô Tần. Không ngờ cô và tổng giám đốc Hứa làm quen nhanh thế. Người trẻ tuổi quả nhiên hợp nhau, ha ha ha." Nói rồi làm mặt quỷ với Hứa Hạo Nhiên.
Tần Ti Vũ nghe bộ trưởng Trương nói, sắc mặt lạnh xuống, lặp lại: "Tổng giám đốc Hứa?" Ánh mắt lạnh lẽo của cô dừng trên người Hứa Hạo Nhiên, người sau lập tức căng thẳng, chẳng thốt nổi thành lời.
"Đúng đó." Bộ trưởng Trương vô tội gật gật đầu: "Tổng giám đốc Hứa tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tuy mới vào nhóm lãnh đạo GU chúng ta không lâu, nhưng rất có tài hoa rất có sáng kiến, sau này nhất định sẽ thành công lớn."
Ông ta chỉ lo ba hoa, không hề chú ý ánh mắt Tần Ti Vũ nhìn Hứa Hạo Nhiên đã thay đổi. Người sau hiển nhiên cũng đang rủa thầm cái miệng rộng của ông ta.
"Hà hà, xem tôi nói vô nghĩa này. Không quấy rầy hai vị nữa, tôi đi xem biểu diễn." Bộ trưởng Trương xả một đống, rốt cuộc phát hiện có vẻ mình không được chào đón, đơn giản là cười tủm tỉm nâng ly với họ, xoay người rời khỏi.
Bầu không khí giữa hai người căng thẳng. Tần Ti Vũ không mở miệng, Hứa Hạo Nhiên lại hoảng hốt ghê gớm. Anh đành mở lời trước: "Ti Vũ, tớ không cố ý giấu cậu. Thật ra GU cũng được coi thuộc quyền sở hữu Hứa thị, nhưng mà..."
"Tới chỉ hỏi cậu," Sắc mặt Tần Ti Vũ không tốt lắm, chặn miệng anh ta: "Tớ vào được công ty là do cậu mở cửa sau?"