Tác giả: Thời Diệp Chi Bình
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Mặc dù giờ phút này ý nghĩa những lời đó không hẳn như Thư Mông kỳ vọng, nhưng cô vẫn cảm nhận được vị ngọt ngào.
Có điều ngay lập tức, cô tự cảnh cáo bản thân.
Đến nữ chính xinh đẹp mỏng manh Nguyên Triết còn lạnh nhạt từ chối thẳng thừng. Điều kiện của anh lại tốt như vậy. Nào có chuyện thiếu người theo đuổi?
Ấy thế anh vẫn mãi độc thân ngần ấy năm.
Ngoài ra theo những gì Thư Mông quan sát được trong khoảng thời gian ở chung sớm chiều này, Nguyên Triết dường như không hứng thú với nữ cũng chẳng hứng thú với nam.
Nếu buộc phải nói, có khi anh là "vô tính"* trong truyền thuyết không chừng —— chính là kiểu người ai cũng không yêu.
[*Vô tính: Không có cảm giác với tình dục, giống hòa thượng.]
Trừ ông nội và dì Ngọc tương đối thân thiết, Nguyên Triết gần như lạnh nhạt xa cách với loài người. Thế mà lại hết sức nuông chiều một con vẹt nuôi như cô.
Trước kia chưa biết cô là người, anh thường xuyên đến đùa cô, cẩn thận sấy lông cho cô. Nội việc bỏ tâm bỏ sức như thế cũng đã khác biệt rất lớn.
Vấn đề này tuy rất đáng nghi, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải lúc giải đáp thắc mắc.
Hồn Thư Mông xuất ra quay về một chập, lại phát hiện Tần Ti Vũ vẫn đứng đực ra đằng kia. Đường mình muốn đi bị cô nàng và đám người xem nháo nhiệt chặn mất, tự dưng Thư Mông thấy bực bội.
Cô thật sự rất lo tình trạng vết thương của Hoét đen.
Nó sinh sống ngoài thiên nhiên. Tuy ý chí sống sót và sức chịu đựng có thể mạnh hơn Thư Mông nhiều, nhưng cũng chẳng thể chứng minh vết thương lần này thành công khép lại được.
Nhỡ đâu ảnh hưởng đến những nơi cốt yếu hoặc rửa không kỹ khiến vết thương nhiễm trùng, đều có thể dẫn đến nguy hiểm khôn lường.
Hôm qua Nguyên Triết không cho cô ra ngoài, cô hiểu.
Chảy nhiều máu như thế, cả thể xác lẫn tinh thần đều sức cùng lực kiệt. Để cô ra tìm Hoét đen là chuyện quá viển vông.
Hôm nay vất vả lắm mới được đi xem tình trạng Hoét đen, lại bị Tần Ti Vũ chạy ra chặn đường.
Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, tỏ tình cũng tỏ tình xong, từ chối cũng từ nốt. Không thể đi lẹ được sao?
Nguyên Triết nhận ra cảm xúc nhóc con bất ổn, đại khái cũng đoán được cô đang nghĩ gì. Vì thế dứt khoát vòng qua Tần Ti Vũ, hướng về cây dã hương bọn họ chưa tìm qua.
"Làm ơn tránh đường." Nguyên Triết nói với đám người xem náo nhiệt vây quanh.
Đám người sửng sốt. Bị khí lạnh trên người anh đông cứng, lập tức chủ động lùi xa một mét.
"Đàn anh..." Tần Ti Vũ đứng tại chỗ còn định nói gì thì một con chim đen tuyền bất ngờ bay khỏi cây dã hương bên cạnh, ném một quả "bom" thẳng xuống ngực Tần Ti Vũ.
"A a a!" Tần Ti Vũ hét lớn, vừa tức vừa vội tìm đầu sỏ gây tội.
Cơ mà con chim nọ đã sớm bay lên ngọn cao, mỉa mai nhìn Tần Ti Vũ dậm chân dưới đất. Trong miệng kêu hai tiếng như đang nói mát.
Người khác nghe không hiểu nhưng Thư Mông hiểu. Nó nói: "Đáng đời! Cho ngươi ồn ào!"
Thư Mông tập trung nhìn kỹ, con chim này đúng là một con Hoét đen!
Chỉ là sao nó không giống lắm con Hoét đen cô biết? Trông tụi nó đều đen thui như nhau, nhưng động tác con này nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống bị thương. Cho nên không thể là con ngày đó.
Tần Ti Vũ rốt cuộc không chịu nổi nữa. Mất sạch mặt mũi trước Nguyên Triết, thể diện cuối cùng cũng mất, đành bỏ chạy trối chết.
Quần chúng vây xem thấy con Hoét đen nọ ném bom đã nhanh chân chuồn từ đời nào.
Nguyên Triết đương nhiên cũng chú ý tới con Hoét đen đó. Cúi đầu nhìn Thư Mông, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được hỏi: "Là Hoét đen đó sao?"
Thư Mông lắc lắc đầu, song lặp lại hai chữ: "Hoét đen."
Nguyên Triết đoán được ý bèn mang cô đến tàng cây dã hương kia. Hơi hơi nâng Thư Mông trong tay, mặc cho con Hoét đen với lá gan siêu lớn đánh giá.
Hoét đen thấy hành động của anh, ngược lại khá tò mò. Đến khi chuyển tầm mắt sang vẹt nhỏ trong tay con người mới khó hiểu kêu: "Làm gì?"
Thư Mông xác nhận nó thật không phải con mà mình biết. Nhưng cô tin chúng đều sống tại rừng dã hương này. Trong cùng một quần thể, khẳng định quen nhau.
Vì thế cô thử giật giật băng vải bên cánh phải. Đau thật đó, nhưng cô vẫn chịu đựng.
Con Hoét đen xa lạ để ý nơi quấn băng, lại ngó ngó hình dáng Thư Mông, bỗng như bừng tỉnh hỏi: "Ngươi hẳn là con anh vũ đã cứu đối tượng của ta?"
Đối tượng?!
Thư Mông nghe mà giật mình, thì ra con Hoét đen này cùng nhà với con kia!
"Là." Cô nhanh chóng lặp lại.
"Ta nghe đối tượng nói." Hoét đen nhiệt tình kể: "Nếu không phải ngươi giúp nó, nó khả năng đã không về được. Thật sự cảm ơn ngươi!"
Thư Mông lắc đầu: "Không, cảm ơn."
"Phải mà phải mà! À đúng rồi, ngươi tới thăm đối tượng ta hả?" Hoét đen rốt cuộc nhớ tới chuyện chính.
"Thăm."
"Vậy ngươi đi theo ta! Con người này..." Hoét đen đột nhiên tạm dừng: "Ngươi không tiện động đậy, cứ để nó ôm ngươi đi cùng."
Thư Mông đồng ý xong mới nghĩ xem cách truyền đạt cho Nguyên Triết.
Mà Nguyên Triết đã móc điện thoại từ lúc đám người tản đi. Dùng cả người chắn rồi đưa tới trước mặt Thư Mông.
Cô thậm chí còn căng thẳng hơn Nguyên Triết. Cái đầu nhỏ vàng nhạt thò khỏi ngực anh ngó ngó, xác định không ai nhìn qua đây mới đánh chữ: [Con Hoét đen này không phải con em quen, cơ mà tụi nó ở chung. Bây giờ nó muốn dẫn chúng ta qua đó.]
"Được." Nguyên Triết nhẹ giọng đáp.
***
Hai con Hoét đen cần tên để phân biệt, Thư Mông quyết định gọi con quen trước là Đại Hắc. Đi theo đối tượng Đại Hắc không xa lắm thì nó ngừng bay, đậu lên một chạc cây dã hương gần đó.
Thư Mông và Nguyên Triết ngẩng đầu, thấy giữa cành lá sum suê có một tổ chim.
Đối tượng Đại Hắc kêu hai tiếng, đầu kia lập tức đáp lại bằng chất giọng quen thuộc.
Tiếp đó, Đại Hắc bay khỏi tổ. Động tác rõ ràng không quá linh hoạt, nhưng cũng may không có gì đáng ngại.
"Anh vũ!" Đại Hắc nghe đối tượng nói con vẹt ngày đó cứu nó tới thăm, liền gấp gáp bay khỏi tổ. Hiện giờ gặp mặt, quả nhiên là "cái máy nhại" anh vũ.
Thư Mông trông Đại Hắc coi như tung tăng nhảy nhót được, rốt cuộc yên tâm.
Từ khi biến thành chim, khó khăn lắm mới gặp hai người bạn Tiểu Bạch và Đại Hắc để mà giao lưu, chúng còn giúp đỡ cô rất nhiều. Cô không muốn chúng gặp phải bất cứ chuyện gì.
"Đây là người nuôi ngươi hả?" Lúc này Đại Hắc không quá kích động nữa. Đứng trên nhánh cây nghiêng đầu quan sát Thư Mông một lát, rồi chuyển tầm mắt qua Nguyên Triết.
"Người nuôi." Thư Mông gật gật đầu.
Đại Hắc bất ngờ cười kỳ lạ: "Anh ta chắc vẫn độc thân nhể?"
Thư Mông không nghĩ tới nó sẽ hỏi chuyện này nên hơi mơ hồ, tuy nhiên vẫn đúng sự thật lặp lại: "Vẫn."
"Ngươi muốn hỏi sao ta biết chứ gì." Đại Hắc lộ cái vẻ như hồi mới quen Thư Mông. Trên người nó có loại khí chất tự tin thái quá: "Thấy anh ta quan tâm ngươi kiểu này là biết chắc ngươi không có nữ chủ nhân rồi."
Thư Mông dở khóc dở cười. Nói nó không đúng thì lời nó cũng có vẻ có lý. Nói nó đúng... Cô đâu phải thú nuôi thật sự, sao tính vậy được?
Thế là Thư Mông dứt khoát làm như không nghe thấy, không tiếp lời.
Nguyên Triết chẳng biết Hoét đen với nhóc con trong tay đang ríu rít chuyện gì, chỉ thấy hết thảy rất thú vị.
Vốn dĩ ngoài linh cảm chợt lóe khi vẽ tranh và thiết kế, cuộc sống đối với anh luôn ảm đạm không ánh sáng.
Nhưng từ khi gặp Manh Manh, mọi thứ dường như đều trở nên khác biệt.
Anh chưa từng nghĩ có một ngày, anh sẽ đứng dưới tàng cây nghe hai con chim nói thứ tiếng mình không hiểu. Vậy mà lại cảm thấy rất hay ho.
***
Biết Đại Hắc không sao. Sau đó trò chuyện với nó cũng biết Tiểu Bạch không bị thương, Thư Mông yên tâm rồi.
Tạm biệt Đại Hắc và đối tượng của nó, Thư Mông liền an tâm nằm trong khuỷu tay Nguyên Triết, được cái ôm vững chãi của anh mang về nhà.
Từ sau thân phận bị vạch trần, cô chưa từng về lại lồng chim.
Tắm rửa trong buồng vệ sinh ở phòng khách lầu hai xong, Nguyên Triết vẫn như bao lần dùng khăn lông giúp cô lau mình, tiện đà sấy khô.
Xong xuôi, Nguyên Triết thả cô lên giường lớn, lấy ra một cái máy tính bảng.
Thư Mông mừng rơn phát hiện trong đấy đủ mọi app. Về sau cô không cần mượn điện thoại Nguyên Triết nữa, có gì chỉ việc gửi tin nhắn qua mạng cho anh.
Phải biết rằng trước khi xuyên qua cô là người không rời nổi điện thoại, mỗi tối đều nằm trên giường chơi thật high. Nhưng biến thành vẹt rồi thì chán muốn chết, chỉ có thể theo Nguyên Triết ngủ sớm.
Trùng hợp thời gian này cánh cô cần dưỡng thương không nên động đậy nhiều. Vốn đang lo phải nằm đấy ăn không ngồi rồi, giờ có tablet chẳng phải sướng kinh hồn ư?
Đáng tiếc Nguyên Triết liếc mắt cái đã nhìn thấu nỗi hưng phấn của nhóc nào đó, thản nhiên nói: "Không được chơi quá muộn, anh sẽ đến kiểm tra."
Thư Mông nghe vậy đờ cả người.
Cô từng nghe kể những kỷ niệm đau tim hồi nhỏ của người khác như chơi lén điện thoại trong chăn bị ba mẹ phát hiện. Mà cô cha không đau, mẹ không yêu nên tự lập khá sớm. Bởi vậy chưa bao giờ biết đến cảm giác bị người lớn "yêu quý giám sát".
Thật không ngờ biến thành vẹt lại được thể nghiệm!
Có điều cô vẫn không nhịn được mạnh miệng, đánh chữ lên tablet: [Em sẽ ngủ sớm!]
"Ồ?" Nguyên Triết làm như không tin: "Vậy rửa mắt chờ mong."
Kết quả ban đêm, Thư Mông núp trong ổ chăn chơi máy tính bảng. Lúc chơi thường xuyên ló đầu dòm căn phòng tối đen.
Cô sợ bóng sợ vía chơi đến 0 giờ. Bấy giờ bắt đầu thật sự mệt mỏi mới tắt máy đi ngủ. Một bên rơi vào mộng đẹp, một bên mắng Nguyên Triết dám lừa mình. Nói tới kiểm tra mà có tới đâu!
Ấy vậy vì không đủ giấc mà hôm sau thành công dậy trễ.
Lúc Nguyên Triết vào phòng, cô còn đang ngáy o o.
Anh nhẹ nhàng cầm máy tính bảng bị ném một bên lên kiểm tra lượng pin. Cánh môi khẽ nhếch. Cuối cùng vẫn không phát ra tiếng, lẳng lặng rời đi.
Thư Mông tỉnh dậy thì phát hiện trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy kèm với bữa sáng đối phương chuẩn bị: [Thức đêm chơi lén, tịch thu một ngày.]
Bấy giờ cô mới phát hiện, tablet mới tới tay ngày hôm qua, mất tiêu rồi.