Quý Diệp vừa tìm đồ vừa mải mê nghĩ về chuyện tối ngày mai. Cô nên kiếm cái cớ gì với Vạn Ninh đây? Con nhóc này nếu không tìm lí do thỏa đáng nó không tha cho cô đâu.
"Ê mày..."
"Sao?"
"Tối mai tao không ở đây đâu, đi có chút việc."
Vạn Ninh hỏi vặn: "Mày định đi đâu thế?"
"Ờm..."
Cô mà nói toẹt ra việc Quân Duy Thần đưa tới một cái bữa tiệc khỉ gió nào đó chỉ để tham gia vào mấy việc không nên dính dáng chắc nó không cho cô đi đâu.
Quý Diệp sấn lại gần người Vạn Ninh, khoác cánh tay cô:
"Ninh Ninh xinh đẹp cute phô mai que nhất hệ mặt trời, bạn iu của tớ ơi~"
Da gà da vịt trên người Vạn Ninh bỗng chốc nổi lên, cô đưa tay bụm miệng: "Ọe, muốn gì nói nhanh, đừng gọi tao với kiểu giọng buồn nôn đấy, ghê lắm má ơi!"
"Ờ thì tối mai có một người bạn mời tao đi chơi ấy, khả năng là qua đêm.."
"Ặc, tưởng to tát gì chứ, đi đê, miễn là trước 6h sáng mày lăn xác về đây cho tao là được, không thì đừng trách bà đây lục tung cả nơi này lên đấy."
"Oke hihihi iu Ninh Ninh nhất~~"
"Tránh xa tao ra cảm ơn."
........
Buổi trưa nên ánh nắng có chút gắt, Quý Diệp muốn ra ngoài cũng bị Vạn Ninh tóm lại bôi cho 7749 loại kem chống nắng rồi mới ra ngoài.
Hai cô gái lên tàu ra một ốc đảo nhỏ, nơi này là một trong những đảo có bãi san hô đẹp nhất nơi đây, hằng năm thu hút khá nhiều khách du lịch. Tuy nhiên bây giờ lại không phải kì nghỉ nên trên thuyền cũng chỉ có tầm gần chục người là cùng, họ đi các tour khác nhau.
Quý Diệp im lặng không nói gì, cô chỉnh lại chiếc mũ cói vành rộng, nhắm mắt, cảm nhận từng làn gió hơi nóng phả vào mặt mang theo mùi muối biển.
Thuyền cập bến, hành khách lũ lượt đi xuống. Ra đến đây mới gần hai giờ chiều. Vạn Ninh tìm đại một quán nước rồi nghỉ ngơi, chút nữa sẽ đi lặn.
Hai cô gái xinh đẹp ngồi cùng một chỗ, tất nhiên là thu hút không ít ánh nhìn, thỉnh thoảng sẽ có vài người ra kì kèo hai cô mua, thuê đồ,.. rất phiền phức. Vạn Ninh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cô cầm tay Quý Diệp kéo dậy:
"Đứng dậy, tao với mày đi lặn!"
"Mày có điên không đấy, tao với mày ra đấy lặn luôn để thành hai con gà luộc à?"
"Gà luộc hay vịt luộc tao cũng kệ mẹ nó, bà đây muốn đi lặn luôn, NGAY-BÂY-GIỜ!"
Tất nhiên là Quý Diệp không cản nổi Vạn Ninh, hai người nhanh chóng thay đồ, lấy kính bơi và đi lặn thôiii!
...Làn nước trong xanh, ánh nắng rạng rỡ, vịnh san hô tràn ngập màu sắc, còn có cá bơi vòng quanh, Quý Diệp cảm thấy cuộc đời này thật là tươi đẹp sao~
Cô hạnh phúc chạm tay vào từng cụm san hô, khẽ thầm cảm thán: "Đẹp thật!"
Những lọn rong biển lớn gần đó theo nhịp điệu của dòng nước mà chuyển động, giống như một vũ nũ đang thể hiện những điệu múa mềm mại uyển chuyển vậy. Quý Diệp lặn ra xa thêm một chút, cô muốn ngắm nhìn khung cảnh dưới biển đẹp đẽ như thế.
Chẳng mấy khi mà, phải ngắm cho đã!
Quý Diệp thích thú chạm tay vào rong biển, cô còn đùa nghịch một chút. Chán chê rồi Quý Diệp mới ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt Quý Diệp đột nhiên biến sắc, trong phút chốc không còn một giọt máu.
Cá mập!!!
Một con cá mập to lớn đang bơi tiến lại gần cô, chỉ cách cô khoảng tầm một trăm mét.
Đây là lần đầu tiên Quý Diệp gặp phải trường hợp này.
Nhờ có đám rong biển che chắn phần nào nên chắc nó không nhìn thấy cô, nhưng càng ngày nó càng tiến lại gần cô hơn!
Quý Diệp muốn hét to lên, nhưng cô đang ở dưới nước, chuyện này là không thể nào.
Trong lòng Quý Diệp tràn ngập hoảng sợ, cô rất sợ hãi.
Vùng biển này dành cho khách du lịch, vốn dĩ không có cá mập mới phải!!!
Cô sợ bản thân phải làm mồi cho nó ở đây rồi.
Con cá mập càng ngày càng tiến gần hơn, không đủ thời gian cho Quý Diệp trốn thoát.
Trong phút cuối, lí trí của Quý Diệp thức tỉnh, cô nhớ rằng mình đã học cách ứng phó ở đâu đó rồi.
Ngay lập tức cô dần bình tĩnh lại.
Điều quan trọng nhất là phải cực kì bình tĩnh, không được rối loạn, nếu hoảng sợ cô sẽ mất mạng ngay.
Cơ thể Quý Diệp nhanh chóng nhẹ nhàng cuộn tròn lại, cô ôm lấy đầu gối, để đầu vòng qua hai đùi, yên lặng quan sát.
Con cá mập cách Quý Diệp khoảng hai mét, lần đầu tiên nhìn thấy cá mập ở khoảng cách gần như vậy khiến cho trái tim cô không kìm được mà đập liên hồi.
Quý Diệp cố gắng lặn xuống sâu hơn một chút, nhờ đám rong biển che cô đi. Cá mập tiến gần đến, nó bơi lượn lờ xung quanh đám rong biển như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hiện tại Quý Diệp đang cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, lồng ngực đang phập phồng liên tục.
Sau khoảng hai phút, dường như con cá mập không tìm được gì đó, nó bơi đi.
Quý Diệp khẽ thở phào một hơi, đợi nó khuất tầm mắt rồi cô mới thả người, chui ra khỏi đám rong biển.