Hai người một nam một nữ, bốn mắt âm thầm tóe lửa nhìn nhau.
Tiêu Dật Hành đứng giữa bầu không khí khó hiểu này, mặt anh hơi đần ra một tí, hai người này quen biết nhau sao?
Ồ, xem ra anh không cần phải giới thiệu nốt đâu nhỉ.
Quý Diệp nghĩ lại cái hôm đi nhờ xe anh ta về với hôm nay, cô oán hận cắn răng, khí phách hôm đó đi đâu hết rồi?
Lúc đó vì để chọc tức Quân Thành Vũ, cô còn cưỡng hôn con nhà người ta một cái, mặt dày bỏ chạy luôn, giờ thì sao gặp lại anh ta thì lại muốn đào hố thế này?
Quân Duy Thần vẫn giữ nguyên bộ dáng cao ngạo lạnh lùng:
"Quý...tiểu thư, hôm đó cô hô..."
Quý Diệp trợn tròn mắt, cô lập tức chặn ngang:
"À à...tôi...tôi biết, xin lỗi anh nha, tôi sẽ đền bù cho anh..."
"Cô muốn đền bù như thế nào?"
"Tôi...tôi..."
Quý Diệp đảo mắt, nếu cô dùng tiền để bù đắp thì cmn có phải là quá mất mặt rồi không? Người như Quân Duy Thần mà còn thiếu tiền à?
Hơ hơ, hơn nữa, cô cũng không có tiền nha...
"Không ấy, lấy thân báo đáp nhé?"
Tiêu Dật Hành sửng sốt.
Anh vừa nghe thấy cái quỷ gì vậy?
Quý Diệp muốn lấy thân báo đáp, mà báo đáp cái chuyện quái quỷ gì vậy trời.
Nhưng chắc tên này không đồng ý đâu, hắn ghét nhất là loại phụ nữ luôn tìm cách trèo lên người mình mà.
Không ngờ anh lại nghe thấy Quân Duy Thần gật đầu: "Ừm, có thể xem xét."
Quý Diệp:"..."
Tiêu Dật Hành:"..."
Ừm?
Wao.
......Phòng bệnh rơi vào yên lặng.
Tiêu Dật Hành e hèm một tiếng, anh quay đầu nhìn Quân Duy Thần:
"Này, về chuyện của lão già đó, cậu tính sao?"
"Ừm, tôi đã nghĩ ra vài cách rồi. Tạm thời tha cho lão đã."
Quý Diệp biết câu chuyện giữa hai người này, tốt nhất cô không nên xía miệng vào làm gì.
Thân phận của Quân Duy Thần có lẽ không đơn giản như vậy.
Một người bé nhỏ như cô tốt nhất là nên tránh xa.
Khi Quý Diệp định đi ra ngoài thì Quân Duy Thần gọi giật lại:
"Cô Quý."
"H...hả?"
Tiêu rồi, tên ma đầu này muốn làm gì cô đây?
"Tối ngày mai cô có việc gì không?"
Quý Diệp suy nghĩ, chuyến đi này là đi nghỉ dưỡng, chắc là cũng không bận lắm đâu.
"Chắc là không có...."
"Tốt lắm."
"Ê ê ê, anh định làm chuyện gì đấy?" Quý Diệp có chút đề phòng. Chắc hẳn không phải làm chuyện tào lao gì đó chứ?
"Không phải cô muốn trả nợ với tôi sao? Chiều ngày mai tầm 4 rưỡi tôi sẽ đón cô."
"Oát dờ phắc?"
Ủa ủa ủa?
Mặc kệ Quý Diệp đang xuất hiện hàng loạt dấu hỏi chấm trên mặt, Quân Duy Thần nói với Tiêu Dật Hành:
"Chút nữa trợ lý của tôi sẽ mang lap qua cho cậu, tối nay tôi sẽ gửi email kế hoạch, cứ thế mà làm."
Tiêu Dật Hành gật đầu.
Nói xong Quân Duy Thần túm lấy cánh tay Quý Diệp, lôi cô ra ngoài: "Đi nào, để cho anh ta nghỉ ngơi tí đi."
Quý Diệp không phản kháng, cô theo anh ra ngoài.
Hai người dừng lại ở hành lang bệnh viện. Trước đó Quân Duy Thần đã yêu cầu cho Tiêu Dật Hành ở một mình một tầng này nên mọi thứ rất yên tĩnh không một bóng người.
Cô ngước mắt lên nhìn anh:
"Nói đi, tối ngày mai anh lôi tôi đi đâu thế?"
Quân Duy Thần ngồi xuống, tay vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh: "Ngồi đi đã."
"Tôi cần cô trở thành bạn gái của tôi."
Đôi mắt Quý Diệp sắp lòi ra ngoài.
"Để làm cái gì thế?"
"Tối mai trên du thuyền Vancasso sẽ có một buổi tiệc, tôi buộc phải tham gia. Tất nhiên bữa tiệc này không đơn giản như thế, tôi cần một bạn nhảy biết nắm bắt được tình huống, suy nghĩ của con người và biết bảo vệ được bản thân."
Quý Diệp vỗ ngực thở phào, à thì ra là vậy.
"Thế nên anh cảm thấy tôi là người thích hợp nhất sao?"
"Không phải cô thì còn ai."
"Ặc..."
Quân Duy Thần thản nhiên: "Thế nhé, cứ chuẩn bị đi ngày mai tôi sẽ đón cô tận nơi."
Xong chuyện rồi, việc của ai ai nấy làm thôi.
Quý Diệp quay trở lại resort, vừa hay lúc này Vạn Ninh cũng về.
Chiều nay bọn họ có lịch đi tham quan với lặn san hô, Vạn Ninh có chút phấn khích. Cô lay lay Quý Diệp:
"Tiểu Diệp Diệp, nghe nói bãi san hô đó siêu siêu đẹp nha! Lại còn có trai đẹp nữa chứ hí hí hí...."
Đây là trọng điểm đúng không?
Cô ghét bỏ nhìn Vạn Ninh: "Trai đẹp mới là mục tiêu chính của mày chứ giề?"
"Chuẩn cơm mẹ nấu! Tao độc thân vui tính, cần quái gì người yêu, đi ngắm trai đẹp thôi là quá okay rồi!"
Cô giục Quý Diệp: "Nhanh xếp đồ đi, một giờ xuất phát."