*Cầu Tứ Nguyên là một cây cầu vượt lớn, phức tạp ở phía đông bắc Bắc Kinh, nó nối ba con đường thay vì hai con đường cho một cầu vượt thông thường, đó là đường cao tốc sân bay, quốc lộ 101 và đường vành đai 4.
"Nơi phân xác chắc hẳn ở bên trong phòng, vì bề mặt của các mảnh xác rất sạch sẽ, không hề bám bùn cát hay cây cỏ linh tinh." Tống Thư Minh vừa nói vừa kéo bàn giải phẫu ra, "Kết quả xét nghiệm chỉ cho thấy có nhiễm sắc thể X, nên chắc chắn nạn nhân này nữ giới."
Chiêm Đài gật đầu, đưa mắt nhìn ba ngón tay còn nguyên vẹn, thon dài tái xanh, móng tay được sơn đỏ chót.
"Không có vết thương do chống cự." Tống Thư Minh hiểu ý, liền nói ngay: "Trong kẽ móng tay cũng không có mảnh da. Đây là một cánh tay sạch trơn, kỹ năng chặt xác của hung thủ rất điêu luyện."
Nói đoạn, anh ấy đeo bao tay, rồi cầm lên một ngón tay nguyên vẹn, chỉ cho Chiêm Đài: "Vết cắt rất gọn, không hề gây tổn hại đến hình dạng khung xương, gần như giữ nguyên các đốt ngón tay."
Hung thủ thao tác rất thuần thục, cần phải cân nhắc kỹ về nghề nghiệp của hắn.
Chiêm Đài gật đầu, nhẹ nhàng để hồ lô xanh ngọc vào lòng bàn tay.
Phương Lam từng thấy chiếc hồ lô này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu cô thấy Chiêm Đài thực sự dùng đến nó.
Chiêm Đài liếc thấy ánh mắt nghi ngại của cô, bèn thản nhiên giải thích: "Không sao, lát nữa chỉ hơi máu me, cô nhớ tránh ra xa một chút."
Tống Thư Minh ngoan ngoãn lui về sau hai bước, Phương Lam còn đang lo cho cánh tay của cậu, nên vẫn đứng yên không nhúc nhích. Chiêm Đài như có mắt sau gáy, dù không quay đầu lại nhưng vẫn nhỏ nhẹ dặn cô: "Cô mà bị văng trúng người, tôi cũng mặc kệ đấy."
Chiêm Đài thành danh khi tuổi còn trẻ, xưa nay cậu luôn suy tính kỹ càng và cực kỳ trấn tĩnh khi cậu thi triển đạo pháp. Cho dù cô không hiểu cho lắm, nhưng vẫn cảm thấy mỗi một động tác của cậu toát lên sự lưu loát tự nhiên và rất đẹp mắt. Chiếc hồ lô ngọc màu xanh phớt hồng xoay tít giữa những ngón tay thon dài của cậu. Cô lại nhớ đến vết chai mỏng mà thô ráp trên đầu ngón tay của cậu, cùng với cảm giác dịu dàng lại đau nhói khi được cậu sờ lên mặt.
Ba người đều không nói một lời, căn phòng im phăng phắc, làn sương trắng tỏa ra từ ngăn tủ lạnh lưu giữ thi thể, cảnh tượng trông vô cùng ma mị dưới ánh đèn.
Chiêm Đài hạ tầm mắt, khẽ mấp máy môi. Hồ lô ngọc chậm rãi xoay vòng trong lòng bàn tay cậu, thân hồ lô trong suốt phản chiếu đủ loại màu sắc. Cậu nâng tay lên cao hơn, hồ lô ngọc chuyển động càng nhanh, xoay vù trong lòng bàn tay, lúc này khó mà thấy rõ hình dạng của hồ lô, chỉ có thể thấy hai hình cầu màu xanh biếc phơn phớt hồng như đang lơ lửng giữa không trung.
Phương Lam chăm chú nhìn hồ lô ngọc trong tay Chiêm Đài, sau khi nhìn hồi lâu, không tránh khỏi hơi hoa mắt, cô khẽ nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt nhìn, cô kinh hãi đến độ đổ mồ hôi đầy đầu.
Chẳng biết từ lúc nào mà Chiêm Đài đã phóng hồ lô vào giữa không trung, còn thứ mà cô vốn tưởng là hai hình cầu thực ra lại là hai con mắt đang mở to.
Hai con mắt có tròng mắt màu xanh nhạt và con ngươi màu trắng đang nhìn trừng trừng vào Phương Lam.
Chiêm Đài khẽ cử động cổ tay, con mắt kia lập tức thay đổi mục tiêu, nhìn xuống các mảnh thi thể to nhỏ trên bàn giải phẫu.
Cậu đợi khoảng hai giây, rồi buông hồ lô ra. Hồ lô chuyển động với tốc độ chậm dần, sau đó khôi phục hình dạng chiếc hồ lô ban đầu.
Trong lúc hồ lô chuyển động, bỗng nhiên có một giọt máu đỏ sẫm nhỏ ra từ miệng hồ lô, giống như giọt lệ nặng trĩu rớt xuống từ con mắt đang đong đầy nước mắt.
Máu nhỏ ‘tí tách’ xuống các mảnh xác trên bàn giải phẫu.
Phương Lam hoảng hốt, định nhắc nhở Chiêm Đài đừng làm hỏng vật chứng, nhưng giây tiếp theo, giọt máu kia như bị các mảnh xác nuốt trọn, lập tức biến mất giữa đống xác vụn mà không để lại dấu vết.
Chiêm Đài khoan thai rung cổ tay, hồ lô ngọc liên tục nhỏ máu tươi xuống, máu tích tụ trên từng mảnh xác trắng bệch như tuyết, rồi tan biến như chưa từng xuất hiện.
Dần dà Phương Lam cũng nhìn ra một số thay đổi.
Từng mảnh thi thể nát vụn tái xanh từ từ khôi phục màu da thịt trắng nõn, hệt như xác chết được thổi sinh mệnh vào, dần có sức sống và hơi thở.
Lúc này, máu đã chảy nối tiếp thành dòng, chẳng khác gì dòng suối nhỏ róc rách không ngừng đổ ào xuống từ miệng hồ lô ngọc.
Các mảnh xác dường như có sinh mệnh thật sự sau khi hấp thụ máu tươi. Hình ảnh giống như một thước phim điện ảnh quay chậm, từng mảnh xác bay lên từ bàn giải phẫu, rồi ghép lại giữa không trung, như thể có một lớp keo dán vô hình đang gắn chúng lại với nhau.
Các mảnh xác càng ghép lại nhiều thì lại càng có trật tự, dần tạo thành hình dạng của một bàn tay.
Ba ngón tay được sơn móng tay vẫn còn nguyên vẹn, giống như bị ai đó kéo dây, lôi lên không trung, nhẹ nhàng dính vào phần dưới cùng của cánh tay.
Bỗng nhiên, cánh tay đó rơi bộp trở lại bàn giải phẫu.
Phương Lam giật mình bởi tiếng rơi, cảm giác như có ai đó đang chạm nhẹ vào gáy cô. Cô liền quay phắt đầu lại.
Tống Thư Minh đứng chếch phía sau cô, thấy cô ngoảnh lại thì gật đầu ra hiệu, hỏi: "Em có biết bói bút không?"
Bói bút à? Mấy cô gái cùng cầm một chiếc bút, để chiếc bút di chuyển trên tờ giấy trắng tạo ra chữ viết, miệng lẩm bẩm mấy câu mời thần tiên. Chiếc bút trong tay di chuyển lộn xộn trên giấy, tập hợp thành một số đáp án mơ hồ nửa vời.
Cô cho rằng đây chỉ là một hình thức mê tín vô bổ của thời phong kiến chỉ có trên phim ảnh.
Nhìn nét mặt ngạc nhiên của cô, Tống Thư Minh gật đầu nói: "Mời bút tiên không phải là trò chơi trẻ con. Đó là đồn thổi bậy bạ thôi."
Anh ấy vừa dứt lời, Chiêm Đài liền quay đầu nói với Phương Lam: "Lấy bút ra đây."
Đây không phải là bút thật, mà là một cây đũa bằng gỗ sưa, đầu đũa được bôi chu sa.
Chiêm Đài tập trung tinh thần, đặt nhẹ một ngón tay lên đầu đũa gỗ.
Phương Lam nín thở, không dám dời mắt nhìn đi nơi khác.
Thời gian có vẻ như trôi qua thật lâu, lại giống như chỉ có vài giây, cánh tay được hợp thành từ các mẩu xác vụn từ từ bay lên khỏi bàn giải phẫu lạnh như băng, chầm chậm tới gần đũa gỗ.
Một lúc sau, ngón tay sơn móng đỏ chót kia vươn ra như một con rắn trắng đang ngọ nguậy, ngẩng cao cái đầu đỏ dữ tợn, chạm vào ngón tay Chiêm Đài.
Móng tay đỏ như máu, chạm vào ngón tay thon dài của cậu, hình ảnh thật kinh khủng và ghê rợn.
Chiếc đũa gỗ vẫn đứng im, nhưng chẳng mấy chốc, Phương Lam nhận ra không phải là chiếc đũa không chuyển động, mà nó vẫn luôn run lên rất nhẹ. Đầu ngón tay Chiêm Đài trở nên trắng bệch, môi mím chặt, cậu đang phải dùng hết sức lực để trấn áp chiếc đũa.
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống nhanh chóng, đã có thể nhìn thấy làn sương trắng thoát ra khỏi miệng khi thở.
Chiêm Đài vã mồ hôi trên trán, cổ nổi gân xanh.
Giây trước cậu còn bừng bừng khí thế, lúc này lại như đứng bên bờ vực sụp đổ. Ngay cả bàn giải phẫu cũng run lên.
Ai ngờ việc ghép các mẫu xác vụn thành một cánh tay bị đứt rời lại tốn nhiều sức lực đến thế.
Cả cánh tay lẫn bả vai của Chiêm Đài liên tục run rẩy, đũa gỗ khua lên không ngừng, như thể có hàng trăm ngàn xác chết đang nhảy nhót đến gần bọn họ.
Phương Lam lo cho cánh tay của cậu, vội vàng tiến lên một bước. Chiêm Đài lập tức phát hiện, bất thình lình quay đầu nói với cô: "Cúi xuống!"
Cậu vừa phân tâm, tay liền mất lực. Đũa gỗ như mũi tên rời khỏi cung, lao sượt qua người cậu, đâm vào vách tường ngay sau đầu Phương Lam.
Chiêm Đài bị lôi về phía trước một khoảng bởi lực kéo của chiếc đũa, sau đó quỳ phịch xuống đất, tay phải chống trước mặt, đầu gối và nắm tay đều đau buốt.
Phương Lam bất chấp tất cả, lao về phía cậu.
Tống Thư Minh vừa định đuổi theo thì bỗng khựng lại, ánh mắt dừng ở phía sau đầu Phương Lam.
Một ngón tay tái xanh áp vào gáy cô từ lúc nào không hay, móng tay lóe lên màu sơn đỏ tươi.