*Lí Ngư Môn là một con kênh ngắn ở Hồng Kông. Nó nằm giữa Vịnh Junk và Cảng Victoria, ngăn cách Cửu Long và đảo Hồng Kông. Con kênh là một lối đi quan trọng của thành phố, tạo thành lối vào phía đông của Cảng Victoria.
Ở Hồng Kông, cho dù có gặp người lạ trong thang máy vào lúc 3 giờ sáng cũng không đến nỗi hoảng hốt như Mark và Ôn Bích Chi.
Tăng Kế Hải ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt như gặp ma của Mark, hắn ta đã cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn thoải mái gật đầu với anh ta thay lời chào hỏi.
Cũng chính vào lúc hai người nhìn nhau, rõ ràng là Mark đã giấu chiếc phong bì màu trắng đang cầm trên tay ra sau lưng.
Có điều, vẻ giả bộ như này càng che giấu càng lộ, và thực sự đã thu hút sự chú ý của Tăng Kế Hải.
Mark bình tĩnh lại, cũng gật đầu với hắn ta.
Tăng Kế Hải đứng đằng sau họ, tò mò liếc nhìn phong bì trong tay Mark. Đó là một chiếc phong bì nhỏ màu trắng và hơi phồng lên, bên trên có in địa chỉ bằng tiếng Anh.
“Chúng tôi là phóng viên, muốn thu thập tin tức, đôi khi phải dựa vào báo cáo của những người biết chuyện. Người nào nắm bắt thông tin nhanh nhạy sẽ nhận được tiền thưởng rất hậu hĩnh.” Sam giải thích.
Phương Lam đã hiểu, đây là Tăng Kế Hải bắt gặp Mark và Ôn Bích Chi thận trọng ra ngoài gửi thư giữa đêm hôm khuya khoắt, vì thế, hắn ta đoán có lẽ trong phong bì đó chứa bí mật mà không muốn để người khác biết. Hắn ta liền nảy sinh ý nghĩ xấu xa, muốn mở phong bì ra xem. Nếu thật sự có tin giật gân thì sẽ bán cho cánh săn tin để kiếm một khoản thù lao.
Sau khi Mark và Ôn Bích Chi rời đi, Tăng Kế Hải thừa lúc đêm khuya tối trời, đã lẻn trở lại bên cạnh hòm thư và gắp chiếc phong bì ra khỏi thùng thư bằng chiếc kẹp lửa thường dùng để làm vàng mã trong nhà, sau đó lén lút bóc ra xem.
Lần này, hắn ta đã phát hiện bí mật động trời của Mark và Ôn Bích Chi.
Còn số phận của Ôn Bích Chi và Mark đã thay đổi đều ở hai lần gặp gỡ trong thang máy.
Lần đầu tiên gặp nhau trong thang máy, họ quen biết nhau rồi thay đổi quỹ đạo rối rắm của tình yêu trong cuộc đời.
Lần thứ hai, họ chạm mặt người môi giới Tăng Kế Hải, để rồi không may, cùng mất mạng.
Thời gian chờ thang máy chỉ có 3 đến 5 phút, ví thử sớm hay muộn 1 giây thì sẽ không có những cuộc gặp gỡ như vậy.
Một trăm năm đời người, hơn ba mươi sáu nghìn ngày đêm, nhưng lệch 1 giây thôi là đã định sẵn kết cục của cuộc đời.
Nghĩ vậy, trong lòng Phương Lam dâng lên vô vàn cảm xúc, cô nhìn sang Chiêm Đài bên cạnh.
Cô gặp được cậu cũng là sự tình cờ hết lần này đến lần khác.
Từ bờ sông Gia Lăng ở Sơn Thành, Trùng Khánh, đến sân khấu kịch của Hỏa Cung Điện ở Trường Sa, lại tới khán đài xem biểu diễn ca nhạc ở sân vận động Hạ Môn, cho đến căn hộ bị ma ám tại Tướng Quân Áo ở Hồng Kông.
Cảm nhận được ánh mắt của Phương Lam, Chiêm Đài quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng và quan tâm, như đang nhẹ nhàng hỏi cô có chuyện gì.
“Tôi vẫn luôn không thích mẹ mình.” Cô dịu giọng nói, “Là người mẹ, nhưng bà lại yếu đuối, ích kỉ, nhu nhược. Khi có chồng thì dựa dẫm vào chồng, đến lúc chồng mất thì lại dựa vào người chồng sau. Cả đời này không thể tự lập lấy một ngày, luôn luôn phải dựa vào sự bảo vệ của người khác.”
“Một người mẹ đơn thân, không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ. Từ lúc tôi còn bé cho đến khi tôi lớn, hai mẹ con tôi đã gặp rất nhiều khó khăn. Hồi nhỏ, mỗi khi tôi phải chịu thiệt thòi, mẹ tôi chỉ biết ôm lấy tôi rồi hai mẹ con cùng khóc. Về sau, tôi là người đứng chắn trước mặt bà, còn bà trốn sau lưng tôi mà khóc.”
Khi vẫn còn là trẻ con ngu ngơ, cô không hiểu vì sao lúc các bạn nhỏ chơi đùa xảy ra xích mích, người mẹ ở bên cạnh lại bảo vệ đứa con của mình giống như đại bàng bảo vệ chim non, còn mẹ cô lại chỉ biết cúi đầu, dù đúng hay sai cũng bắt cô phải xin lỗi họ. Lúc về đến nhà, bà vừa ôm cô khóc vừa răn dạy cô không được cãi nhau với người khác.
Và cứ thế, cô không còn chơi đùa với các bạn xung quanh nữa, để tránh xảy ra cãi cọ. Khi lớn hơn một chút, đến tuổi đi học, cô rất phản cảm với cách cư xử khép nép, nhún nhường của mẹ mình.
Bà nhu nhược, khiến cô buộc phải mạnh mẽ. Ngặt nỗi, khả năng của cô có hạn, trong mắt người khác, cái gọi là mạnh mẽ và tự lập chẳng qua chỉ là một đứa trẻ không có người dạy, nhạy cảm và kiêu ngạo chẳng khác gì con nhím đầy gai.
Nhưng sau này, cô đã gặp được Lục Ấu Khanh, một người dịu dàng bao dung như biển khơi, đã ngâm con người đầy gai nhọn như cô trong nước biển dịu êm, giống như thể rặng đá ngầm lởm chởm đã được nước biển ngàn năm gột rửa, mài mòn, cuối cùng trở thành hòn đá cuội nhẵn nhụi, hiền hòa.
Có điều, sự nhẵn nhụi hiền hòa đó chỉ là lớp ngụy trang mỏng manh, chẳng khác gì lớp sáp hình người phủ bên ngoài Bạch Cốt Tinh, hễ gặp lửa liền tan chảy, không chống đỡ nổi.
Dưới lớp ngụy trang ấy, cô vẫn luôn là cô gái nhỏ nhạy cảm và gai góc năm nào.
“Tôi là người không nhận sai, càng không thích nhận thua.” Phương Lam nói tiếp, “Bây giờ nghĩ lại mới thấy tôi chưa bao giờ là mẫu con gái mà Ấu Khanh thích.”
Cô chỉ là cô em gái phiền phức, đỏng đảnh lại nhạy cảm và tự ti. Còn anh giống như một người anh lớn chu đáo bao dung, che chở và cảm thông cho cô.
Cứ như vậy thì làm sao không mệt mỏi cho được? Nếu có sự lựa chọn, chẳng lẽ anh sẽ bằng lòng gánh thứ ‘của nợ’ như cô?
Chiêm Đài lặng yên nhìn Phương Lam đấu tranh tư tưởng, nhìn cô mặc dù vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng lại nói năng chẳng đâu vào với đâu.
“A Lam, cô không cần phải nói nữa.” Chiêm Đài ngắt lời cô, “Tôi hiểu cả mà, tôi vẫn luôn hiểu mà.”
Cô rất xinh đẹp, nếu như cô được sinh ra trong một gia đình bình thường và được nâng niu chiều chuộng thì sao lại có tính cách tự ti mâu thuẫn như vậy?
Tuy cô vốn ưa nhìn, từ trước đến nay không thiếu những cái liếc mắt của người khác phái khi tình cờ gặp gỡ. Tuy nhiên, những người thân thiết nhất trong cuộc đời cô lại chưa bao giờ thật sự yêu mến cô.
Có lẽ mẹ cô cũng yêu cô, nhưng bà lại không muốn bảo vệ cô trước mặt người khác vào thời điểm cô nên được bảo vệ dưới đôi cánh của bố mẹ nhất.
Lục Ấu Khanh lớn lên bên cô như một người thân. Chỉ là, khi cô điên cuồng si mê anh, anh lại chưa từng yêu cô như cô yêu anh.
Trao đi tình yêu mãnh liệt, song chỉ được người kia biết mà chẳng được đáp lại.
Trái tim cô hoảng loạn, sau cùng chỉ còn lại sự hèn mọn trong thế giới tình yêu. Cho đến khi Lục Ấu Khanh mất tích.
Cuối cùng, sự tự ti lẫn hèn mọn của cô đã bị thúc ép thành sự chán ghét, phủ nhận bản thân trong vụ mất tích kì lạ đó.
“Tôi biết cô muốn nói gì. Cô muốn nói rằng cô và Lục Ấu Khanh quen biết nhau từ tấm bé, là đôi thanh mai trúc mã. Việc cô tìm kiếm anh ta là xuất phát từ tình cảm và cũng là vì trách nhiệm. Cô phải làm điều này, cho dù có mất mạng cũng chẳng màng, đúng không?” Chiêm Đài nhìn thẳng vào Phương Lam và nhấn nhá từng từ.
Cô nhìn cậu không chớp mắt: “Đúng.”
“Cô còn muốn nói rằng con đường này vừa dài vừa gian khổ, một mình cô đi là đủ rồi. Cô không muốn kéo những người không liên quan xuống nước, đặc biệt là tôi, đúng không?”
Phương Lam cười nhẹ, đáp: “Đúng.”
Chiêm Đài nhích lại gần cô, nhưng liếc thấy cô lập tức cứng đờ cả người, như thể muốn dịch ra xa.
Cậu thầm thở dài, vừa định cử động thì thấy cô ngồi ổn định lại, thậm chí còn sát lại gần cậu.
Bỗng nhiên, như có một viên đá ném vào mặt hồ trái tim cậu, tạo thành từng gợn sóng nối tiếp nhau.
Giọng cậu dịu dàng đến nỗi bắt đầu nói năng lộn xộn: “Cô còn định nói là cảm ơn tôi đã giúp đỡ trên chặng đường này. Cô muốn nhờ tôi mang Bích Trản Vân Lạp trả lại cho lão Bạch. Sau đó, chúng ta ai đi đường nấy, việc người nào người nấy lo, tôi không cần phải lo cho cô nữa, đúng không?”
Lần này, Phương Lam không nói lời nào.
Cô không chỉ nghĩ có vậy.
Cô muốn bảo cậu rằng đừng vì một người như cô mà liều mạng đến độ vài lần gặp nguy hiểm suýt chết nữa.
Cô muốn bảo cậu đi học trở lại. Cậu thông minh, lại hiểu lí lẽ thế kia, tại sao phải tiếp xúc với đủ những hạng người. Nếu một ngày cậu gặp được cô gái mình thích, cũng rất có thể sẽ bị coi thường vì xuất thân và công việc này.
Cô muốn bảo cậu dưỡng thương cho tốt, vết thương trên cánh tay cậu đã được xử lý ở bệnh viện Dưỡng Hòa, nhưng chỉ khâu vẫn chưa bám, cần đề phòng bị viêm, lúc tắm rửa phải hết sức chú ý, không để bị dính nước.
Cô còn muốn bảo cậu rằng hãy quên cô đi.
Lục Ấu Khanh từng nói, bởi chữ ‘Ấu’ trong tên anh mà số phận của anh quá éo le, những người bên cạnh đều không được chết yên lành.
Nhưng khi nghe những lời đó, cô lại cảm thấy rõ ràng là từng câu từng chữ đang nói về chính mình.
Chữ ‘Lam’ (岚) cũng đâu có nét thẳng, nét ngang. Nếu nói về người cô đơn, bị chúng bạn xa lánh thì còn ai có thể so được với cô?
Ai dính dáng đến cô là chết, cô dính dáng đến ai thì người đó chết. Chết không được tử tế, chết không được yên thân.
Tội gì lại để liên lụy đến người khác? Lúc ở Trường Sa, cô đã nghĩ thông suốt điều này.
Phải cái, Chiêm Đài năm lần bảy lượt không chịu buông tay, cứ đuổi theo cô từ Hạ Môn đến Hồng Kông, còn tiêu hết cả tiền tiết kiệm khi cô ngồi tù ở Hạ Môn, lại còn bị ăn một nhát dao vào cánh tay trong công viên ở Hồng Kông.
Phương Lam khẽ nhắm mắt lại và hạ quyết tâm.
“Không phải.” Cô ngẩng đầu lên, nhoẻn cười với cậu, “Tôi muốn nói là vết thương trên cánh tay cậu vẫn chưa lành, chúng ta đừng đi đâu xa, cứ tìm một nơi gần đây để nghỉ ngơi cái đã. Đợi vết thương khỏi hẳn rồi hẵng đi tiếp.”
Cô vừa nói là ‘chúng ta’. Cô còn nói là ‘hẵng đi tiếp’
Trái tim của Chiêm Đài như ngập trong nước biển ấm áp, đôi mắt sáng ngời như bầu trời trong vắt được gột rửa bởi làn nước xanh.
Cậu duỗi tay ra, muốn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, nhưng lại không dám. Cậu cảm thấy làm gì lúc này cũng là thiếu tôn trọng cô, nên đành nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
Khoảnh khắc chạm vào vai cô, người cô cứng ngắc thấy rõ.
Song cô lại nhanh chóng thả lòng, cảm giác chạm vào da cô man mát.
Phương Lam nghĩ thầm, cứ ở lại cho đến khi vết thương của cậu khỏi hẳn rồi hãy đi. Thời gian từ giờ đến lúc đó chỉ như một cái búng tay mà thôi.
Cô không có nhiều thời thời gian, nhưng cô muốn cố gắng để một người yêu thương mình được hạnh phúc và thỏa mãn khi tình yêu trao đi được đáp lại.
Cô sẽ trả cho cậu những gì cô đã nợ cậu.
“Chiêm Đài.” Cô nói tiếp, “Sau khi vết thương lành hẳn, cậu có bằng lòng ‘bói gạo’ cho tôi không?”
Sao cơ?
Chiêm Đài liền quay sang, cẩn thận quan sát nét mặt của cô.
Cô vẫn luôn không chịu làm ‘bói gạo’, trước đây là vì không tin cậu, nhưng về sau là vì quá tin cậu, bởi lẽ đó mới hoảng sợ, mất hết dũng khí.
Cô sợ sẽ thật sự hỏi được tin tức Lục Ấu Khanh đã chết.
Nhưng bây giờ cô thu hết can đảm xé toạc ảo cảnh để biết được kết cục là vì ai?
Là vì sự xuất hiện của cậu mà cô có thể chấp nhận được sự thật Lục Ấu Khanh đã bỏ mạng, và không còn đến mức mất hết hi vọng, một lòng tìm đến cái chết nữa sao?
Chiêm Dài chăm chú nhìn Phương Lam, như muốn nhìn thấu tâm can của cô qua đôi mắt cô.
“Nếu…” Cô hít một hơi thật sâu rồi quyết định, “Nếu Ấu Khanh còn sống, tôi sẽ không đi tìm anh ấy nữa.”
Trước kia, cô không muốn tin vào nguyên nhân rõ rành rành nhất trong vụ mất tích của Lục Ấu Khanh.
“Trước khi biến mất, anh ấy đã miễn cưỡng nhận lời cầu hôn của tôi.” Giọng cô nhẹ bẫng như sắp tan vào trong gió, “Nếu anh ấy vẫn còn sống khỏe mạnh thì anh ấy thật sự… không yêu tôi.”
Miễn cưỡng nhận lời, lại không thể cưỡng lại tấm chân tình của cô. Lục Ấu Khanh không muốn tiếp tục như vậy, cho nên đã rời khỏi cô, cắt đứt mọi liên lạc với cô.
Lẽ nào đây không phải là nguyên nhân rõ ràng nhất sao?
Mẹ cô khuyên nhủ cô, A Linh khuyên cô, ngay cả cảnh sát cũng khuyên cô như thế.
Mọi người đều tin vào điều đó, chỉ có cô không tin.
Chỉ có cô vẫn cố chấp mê muội như con thiêu thân lao đầu vào lửa.