*Bạc Phù Lâm là khu vực ngoại ô của đảo Hồng Kông.
Cô đặt chiếc bát Bích Trản xuống đất rồi đổ vào đó lưng bát nước hóa thi. Một bông sen trắng trong suốt như pha lê nổi trên mặt nước cùng với một đốm lửa nhỏ chập chờn trong nước, đưa tới mùi thơm thoang thoảng.
Phương Lam lặng lẽ nhìn đốm lửa, lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Từ sau khi Chiêm Đài đi vào đây, cô vẫn luôn canh chừng ngoài cửa, không bỏ sót dù chỉ là một con ruồi bay ra. Nhà vệ sinh này lại không có cửa khác, chỉ có ô cửa sổ nhỏ ở trên tường được rào chắn mấy lớp với một lỗ nhỏ hình chữ 工 ở giữa, nhỏ đến mức một người không thể chui lọt.
Lần nào cũng vậy, lần nào cô cũng chỉ biết trơ mắt nhìn từng người biến mất ngay trước mặt mình.
Tuy nhiên, lần này cô đã bình tĩnh và nghĩ rằng cùng lắm thì lấy mạng của bình ra để đền bù.
Đáy lòng cô phẳng lặng như nước, hai mắt nhìn chằm chằm vào đốm lửa, mí mắt mỗi lúc một nặng trĩu. Ánh lửa dần dần biến thành quầng sáng màu vàng, tay chân cô bủn rủn, đầu óc choáng váng, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Phương Lam bừng tỉnh lại vì lạnh, từ đầu gối trở xuống đã tê cóng như ngâm trong nước đá. Cô vừa mới mở mắt ra thì thấy mình đang ngồi trên bồn cầu, trước mặt là cánh cửa màu son đang khép hờ.
Nếu lúc ấy Chiêm Đài quay đầu lại thì sẽ phát hiện Phương Lam đang ngồi trong buồng vệ sinh ngay sát buồng vệ sinh có thi thể của Ôn Bích Chi.
Nhưng khi đó cậu đang phải liều mạng chiến đấu với dao găm và dao phay. Cô vừa mới lấy lại tinh thần phần nào thì đã trông thấy cánh tay phải của cậu đang chảy máu. Cô liền lết hai chân tê dại chạy ngay tới.
Không có pháp khí bên người, cô bèn giơ chiếc ba lô lên theo bản năng, chặn con dao phay lại, hòng ‘phân tán lực lượng quân địch’, vì vậy mới bảo vệ được cả hai không bị nguy hiểm.
Chiêm Đài nhíu mày khi nghe đến đây. Bích Trản Vân Lạp đã được thắp lên, điều này giải thích rõ tại sao lại có hai nhà vệ sinh, một sống một chết.
Ban đầu cậu bị mắc kẹt ở đây, không gặp nguy hiểm gì. Sau đó tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, bấy giờ mới xuất hiện con dao găm và dao phay đến giết Ôn Bích Chi và Mark.
Tiếng nước đó chắc hẳn là tiếng nước hóa thi trong chiếc bát Bích Trản. Sau khi Phương Lam thắp nến Vân Lạp để tìm cậu, sát khí mới xuất hiện.
Nhưng tại sao cậu lại bỗng dưng biến mất ngay khi vừa đặt chân vào nhà vệ sinh này?
Chiêm Đài nhắm mắt lại, nhớ kĩ lại mọi chuyện, những gì đã xảy ra từ lúc cậu xuống máy bay đang hiện lên trong đầu cậu như một cuốn phim.
Văn phòng môi giới trên con phố dài; thời điểm cậu chờ Phương Lam dưới khu căn hộ, bảo vệ đã không cho cậu đi vào; tiếp đến, Phương Lam nấp sau cảnh cửa cũng là lúc ngọn nến Bích Trản Vân Lạp từ từ cháy.
Không, không có gì đáng ngờ trong những hình ảnh đó. Hai người luôn thận trọng khi ở cạnh nhau, chưa bao giờ để lộ chút dấu vết nào.
Còn trước cả thời điểm này.
Tần Phúc cử lái xe đưa cậu đến bến cảng; cậu đứng trong sảnh lớn của “Minh Châu Hương Giang”, thu hết can đảm xem phong thủy cho Tần Phúc và những lời giả vờ giả vịt của hắn.
Không, còn sớm hơn nữa.
Chiêm Đài bỗng mở bừng mắt ra, hai mắt chợt sáng rỡ, suýt nữa đã nhảy lên ôm lấy vai Phương Lam.
“Thuyền sẻ xanh, hộc trắng; Cờ bốn góc báo bay; Đêm dần buông sông Hán; Cá rồng than khóc đây.” Giọng cậu run run, phần vì phấn khích phần vì căng thẳng.
“Tôi biết đây là đâu, Tôi biết làm thế nào mà chúng ta đã vào được trong này rồi.”
Chiều hôm qua, chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, cậu đã đáp máy bay từ Thâm Quyến đến cảng La Hồ.
Để gặp được Tần Phúc, cậu đã gọi ra một con báo xanh trên cánh tay ngay trước mặt hai tên đàn em của Tần Phúc đang ‘cắm chốt’ ở ga tàu.
“Tôi cũng đang vội, không muốn rề rà nữa.” Chiêm Đài nhìn Phương Lam bằng ánh mắt trách cứ nhưng lại nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Thật ra, nếu tôi mà chậm nửa tiếng thì khi đến nơi, cô đã gặp chuyện rồi.”
“Kì thực rất đơn giản. Bọn tôi lăn lộn trường đời, bôi phốt pho vào lòng bàn tay là có thể ‘đánh lửa’. Nói huỵch toẹt ra là gần giống với nhà ảo thuật, chẳng có gì cao siêu cả.” Chiêm Đài hời hợt nói.
Nhưng trước kia Phương Lam đã từng bắt gặp ngọn lửa như vậy, và còn bị đạo sĩ đi khất thực lừa tiền bằng thủ đoạn tương tự.
Sau khi bị ăn quả lừa, cô đi tìm hiểu thì mới phát hiện thứ này nói thẳng ra chính là lửa ma trơi trên núi, chỉ là photphin bốc cháy ở nhiệt độ 40 độ C mà thôi, chẳng có gì lạ.
Tuy nhiên, lửa ma trơi có thể bùng cháy, song mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
Chiêm Đài đã sử dụng thủ thuật đó giữa ban ngày, ngọn lửa xanh lam bám đầy trên cánh tay, sau đó bò lên vai cậu, rồi một con quái thú lao ra. Đó đâu phải là hiệu quả của việc xoa bột phốt pho.
Chiêm Đài biết cô không tin, hai người nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là cậu bại trận trước. Cậu bèn nói thật: “Chỉ có lửa âm thì không đủ đáng sợ. Trong tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể đổ nước hóa thi lên toàn bộ cánh tay để che bớt dương khí trên người. Lửa lân tinh dần dần bốc lên đã gọi thêm tiểu quỷ đến, hình hài của hồn phách bám vào lửa ma trơi, sau cùng biến thành ngọn lửa hình đầu con báo.”
Phương Lam tức giận đến độ choáng váng. Cô còn chưa gặp nguy hiểm mà cậu đã đưa bản thân đến cửa âm tào địa phủ trước, thậm chí mượn cô hồn dã quỷ của địa ngục đến ngồi trên vai để dọa người khác.
Thế mà cậu còn không biết xấu hổ trách mắng cô liều mạng.
Chiêm Đài hơi chột dạ: “Chẳng qua là mượn sức đánh lại. Tôi chỉ tưới nước hóa thi lên người, dụ tiểu quỷ đến ngồi lên vai thôi.”
Tiểu quỷ vui sướng ở trên vai cậu một lúc rồi bị cậu dùng vạc Hỏa Minh thu lại. Phải cái, chiêu này của cậu không phải là của chính đạo, nên khó tránh khỏi bị thương đến gân cốt và tổn hại dương khí.
Khi trên người không đủ dương khí, lại toàn tà khí mà bước qua ranh giới sẽ lập tức bị coi là cô hồn dã quỷ, giống như linh hồn của Ôn Bích Chi bị giam trong căn phòng này vậy.
Chiêm Đài lấy lại tinh thần, đoạn hỏi cô: “Cô đã hiểu chưa? Trên thực tế, nhà vệ sinh nam bị ma ám trong lời đồn là một cỗ quan tài trấn hồn. Nếu là người đi vào thì không sao, nhưng nếu là hồn ma đi vào thì cứ cầm chắc khỏi có đường ra.”
Chiêm Đài nhận ra vấn đề nằm ở chỗ khi cậu ‘cáo giả oai hùm’ xăm hoa cánh tay và tạo ra ngọn lửa hình con báo, nên lúc nhớ lại mới ngộ ra điểm kỳ quái của nhà vệ sinh nam này.
Cậu đi từng bước vào đây, nhưng lại như bước từng bước vào trong một cỗ quan tài trắng khổng lồ.
Chỉ là một nhà vệ sinh công cộng nhưng lại có cổng vòm và mái vòm đều màu trắng, còn được chạm trổ rất tinh xảo, nhìn từ xa sẽ thấy đáy vuông, đỉnh tròn, và nhìn từ trên xuống thì quả thật rất giống một cỗ quan tài màu trắng.
Hai cánh cửa màu son của buồng vệ sinh đặt song song với nhau thật sự rất nặng, chắc chắn không phải là vật liệu gỗ thông thường như gỗ thông hay bạch dương, mà giống như gỗ lê, tuyết tùng, long não hơn.
Gỗ dày như vậy mà dùng làm cửa nhà vệ sinh, quả là phí của trời.
Tuy nhiên, nếu dùng để làm quan tài thì không gì thích hợp bằng.
Trên bức tường trắng có một ô cửa sổ nhỏ, trên cửa sổ lại được rào chắn, chỉ chừa lại một lỗ nhỏ hình chữ 工.
Tường trắng, song sắt cửa sổ màu đồng, thế này là gì?
Lỗ vuông, đồng tiền tròn, đây chính là tiền xu bằng đồng.
Trước hai buồng vệ sinh, không hiểu sao lại xây hai bậc tam cấp, bỗng dưng lại cao hơn hẳn một đoạn, điều này chỉ gây thêm phiền toái cho người đi vệ sinh, thật là vẽ vời vô ích.
Nhưng ngẫm kĩ ra thì người dân địa phương ở Quảng Đông lại thích đặt một chiếc gối trong quan tài, với ngụ ý là ‘kê cao gối ngủ vô tư’.
Hai bậc kia chẳng phải là giống như chiếc gối đặt giữa quan tài sao?
Chiêm Đài nhìn Phương Lam với ánh mắt sâu xa, tuy cô ở bên ngoài nhưng chỉ nhìn ba cột nước của đài phun nước giống như thể ba nén hương, cô đã linh cảm được điều bất thường và xông vào bên trong.
Hiện tại xem ra, nhà vệ sinh nam này không phải là cỗ quan tài trấn hồn bên cạnh sân bóng rổ trong công viên Victoria.
Nếu bình thường, một cậu thanh niên 19 tuổi dù có vào nhà vệ sinh nam hàng nghìn lần cũng chẳng có chuyện gì.
Nhưng trời xui đất khiến thế nào, để tìm được Phương Lam, Chiêm Đài đã đổ nước hóa thi lên cánh tay của mình để che bớt dương khí, đồng thời triệu hồi những thứ tà ma, cho nên cậu đã bị quan tài trấn hồn nuốt chửng ngay khi bước vào đây.
Vì mất dấu cậu, trong tình thế nguy cấp, Phương Lam đã thắp ngọn nến Bích Trản Vân Lạp lên để tìm cậu, điều đó đã kích động con dao găm và con dao phay vừa giết Mark và Ôn Bích Chi lao ra giết họ.
Chiêm Đài thở dài thườn thượt: “Việc chúng ta gặp nguy hiểm chỉ là tình cờ, nhưng có một điểm mà tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu. Lúc bói gạo, tôi sử dụng ngày sinh tháng đẻ của Ôn Bích Chi, nhưng lại gọi ra hồn của Mark. Còn khi bị nhốt trong quan tài này, tôi lại nhìn thấy Ôn Bích Chi đầu tiên.”
Phương Lam bỗng ngẩng đầu lên: “Ý cậu là cậu không gọi được hồn Ôn Bích Chi là do cô ta bị nhốt trong quan tài trấn hồn này?”
Chiêm Đài đáp: “Đúng thế. Chúng ta có thể tìm được đến đây cũng là nhờ Mark đã cho chúng ta manh mối về công viên Victoria khi tôi tiến hành bói gạo.”
Thật ra không chỉ có vậy, Chiêm Đài đắn đo một lúc, rồi vẫn quyết định không nói tiếp nữa.
Dù cậu có xao nhãng đạo pháp đến đâu cũng không đến nỗi viết nhầm ngày sinh tháng đẻ của Ôn Bích Chi. Thuật bói gạo dùng máu để dẫn dụ, cho dù cậu không gọi được hồn cần gọi, chẳng thu hoạch được gì thì cũng không nên gọi sai hồn mới phải.
Huống hồ, nếu diễn biến của vụ án đúng như những gì Bích Trản Vân Lạp đã tái hiện, đó là Ôn Bích Chi và Mark mất mạng gần như cùng một lúc, Mark bị chặt đầu, còn Ôn Bích Chi bị mổ ngực, vậy tại sao lại không có thi thể hay DNA của anh ta ở hiện trường?
Đã nửa năm trôi qua, trên phố vẫn xôn xao những lời đồn đại Mark là hung thủ đã sát hại Ôn Bích Chi.
Cánh săn ảnh canh trước cửa khu căn hộ 3 ngày nhưng không chụp được ảnh cặp đôi “tình chị em” đi ra khỏi nhà.
“Nhưng điều quan trọng là cảnh sát không thể coi những bức ảnh chụp của cánh paparazzi là bằng chứng xác thực được.” Phương Lam ngẫm nghĩ rồi nói: “Suy cho cùng, lời khai của bọn họ quá chủ quan, lại không có bằng chứng có sức thuyết phục hơn.”
“Ôn Bích Chi bị giết trong đêm đầu tiên hai người họ cùng đi ăn tối về. Giả dụ Mark đã chuồn ra khỏi tòa nhà nhân lúc đêm khuya và không bị các tay săn ảnh nhìn thấy, còn thi thể của Ôn Bích Chi những ba ngày sau mới được phát hiện. Nếu anh ta lợi dụng khoảng thời gian đó để chạy thẳng một mạch theo hướng bắc, vào trong nội địa, thì chẳng phải là vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”
Đây cũng là suy đoán của hầu hết mọi người.
Một chàng trai vừa trẻ khỏe vừa tuấn tú lại đi yêu một quái vật thẩm mĩ đã gần 50 tuổi, bất cứ ai cũng sẽ đoán là anh ta vì tiền.
Sau khi Ôn Bích Chi chết, phần lớn mọi người đều ngay lập tức nhận định rằng Mark là hung thủ.
“Do đó, điều này chứng tỏ phía cảnh sát vẫn chưa tìm thấy thi thể hoặc dấu máu của Mark trong căn hộ nơi Ôn Bích Chi bị giết.” Phương Lam nói.
Đúng vậy, Chiêm Đài gật đầu tán thành.
Ví thử cảnh sát đã tìm thấy xác của Mark hoặc đủ vết máu để chứng minh rằng Mark đã lìa đời, họ sẽ loại trừ anh ta khỏi danh sách tình nghi, đồng thời thông báo rằng anh ta đã bị giết.
Hiện tại, cả Chiêm Đài và Phương Lam đều biết là Mark đã bị sát hại một cách dã man, thậm chí còn bị chặt đứt đầu. Nhưng cảnh sát và công chúng rõ ràng là không biết việc này.
“Mark chết trong căn phòng khác.” Chiêm Đài nói.
“Nếu anh ta bị giết ngay sau Ôn Bích Chi, và đúng như lời khai của cánh săn ảnh, rằng bọn họ không nhìn thấy hai người đó đi ra khỏi tòa nhà, thế thì chỉ có một khả năng.” Chiêm Đài nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên trần nhà.
“Anh ta đã chết trong một căn hộ khác ở cùng tòa nhà đó.” Cậu nói tiếp.
Chỉ như vậy mới có thể giải thích được tại sao lại chỉ phát hiện thi thể của Ôn Bích Chi, chứ không tìm thấy Mark dù là người sống hay xác chết.
Bởi lẽ ngay từ đầu anh ta đã chết trong một căn hộ khác.
Không chỉ có vậy, khi các tay săn ảnh theo dõi Ôn Bích Chi và Mark, họ sẽ chỉ chộp được tung tích của hai người còn sống, chứ không bao giờ nghĩ đến việc sẽ tóm được một cái xác.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Mark được đưa ra khỏi khu căn hộ dưới hình thức một xác chết ngay sau khi anh ta bị giết?
Ba ngày sau, cảnh sát nhận được tin báo và đến hiện trường vụ án, mọi bằng chứng đã bị xóa sạch, còn thi thể của Mark đã được chuyển đến một nơi nào đó từ lâu.
Phương Lam hừ nhạt, ánh mắt tối đi, sau đó liếc nhìn Chiêm Đài và nói: “Chúng ta nên điều tra kĩ xem có ai cùng tòa nhà đã chuyển đi trong vòng 2, 3 ngày sau khi Ôn Bích Chi bị giết mới đúng.”
Hai mắt Chiêm Đài sáng lên, miệng nở nụ cười: “Đúng thế. Việc Mark đã bị chặt đầu và con dao bầu sắc lẹm kia cho thấy anh ta đã bị hung thủ chặt xác sau khi chết.”
“Sau khi chặt cái xác ra, hung thủ có thể chọn cách giấu xác anh ta trong căn hộ. Ngặt nỗi, Mark lại cao to, cái xác còn bị xẻ làm nhiều mảnh, muốn giấu cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
“Biện pháp tốt nhất là tìm cách vận chuyển ra ngoài.” Chiêm Đài trầm giọng: “Vali du lịch hay túi dứa đều được, nhưng lại khó giấu vết máu. Nếu hung thủ gây án là một người thì cũng phải đòi hỏi rất nhiều thể lực. Tuy nhiên, nếu chia nhỏ cái xác rồi giấu vào trong đồ đạc, đóng gói cẩn thận, sau đó nhờ công ty chuyển nhà đến vận chuyển là có thể dễ dàng chuyển cái xác đi nơi khác để giấu hoặc vứt bỏ.”
“Hương Cảng bốn bề là biển, khả năng ném xác xuống biển cũng rất cao.” Cô nói thêm.
Sự thật đã ở ngay trước mắt, Phương Lam phấn khởi ra mặt. Song Chiêm Đài vẫn có vẻ hơi băn khoăn.
Vừa rồi Phương Lam đã nhận ra cậu vẫn chưa nói hết câu, bèn nhìn cậu với vẻ nghi hoặc.
Chiêm Đài im lặng một chốc mới nói tiếp: “Tôi vẫn còn có chỗ nghĩ mãi không ra.”
“Nếu… nếu Mark và Ôn Bích Chi chết ở những nơi khác nhau, tại sao Mark lại biết hồn phách của cô ta bị giam trong cỗ quan tài trấn hồn này?” Chiêm Đài lẩm bẩm.
Phương Lam cả kinh: “Cậu muốn nói là mặc dù Mark cũng bị giết, nhưng anh ta cũng chính là hung thủ đã sát hại Ôn Bích Chi? Thế nên anh ta mới biết được những điều này?”
Chiêm Đài ngập ngừng đáp: “Cũng có thể… Nhưng mà… tôi đã nhìn thấy cảnh họ bên nhau hết sức tình cảm và thân mật. Tuy hai người có xảy ra tranh cãi, nhưng Mark rất bao dung và cưng chiều Ôn Bích Chi, trông không giống kẻ cặp kè với cô ta để đào mỏ.”
“Hơn nữa, cho dù Mark có tham gia vào quá trình sát hại Ôn Bích Chi, thì không thể giải thích được tại sao tôi viết ngày sinh tháng đẻ của Ôn Bích Chi, nhưng lại gọi ra hồn của Mark khi bói gọi.” Chiêm Đài cau mày.
Phương Lam ngẩn người, trước đó cô cũng không nghĩ tới yếu tố này, bèn ngần ngừ hỏi: “Cậu chắc chắn không có sai sót gì trong quá trình bói gạo chứ?”
Chiêm Đài liếc xéo cô, cảm thấy lòng tự trọng đã bị tổn thương: “Cũng không phải…”
Thấy cậu hiếm khi ấp a ấp úng như này, còn thật sự giống như đã gặp phải chuyện cực kỳ nan giải.
Cậu im lặng một lúc, đột nhiên cảm thấy hai mắt đau dữ dội, bèn đưa bàn tay trái không bị thương lên che mắt.
Trước mắt liền tối đen, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng Ôn Bích Chi và Mark ôm nhau thắm thiết, sau đó Mark vén vạt áo của cô ta lên, để lộ bầu ngực trắng như tuyết, rồi ngoạm lấy như hổ đói vồ mồi.
“Bích Trản Vân Lạp.” Cậu khẽ nói: “Bích Trản mang bản năng của đứa trẻ sơ sinh, Vân Lạp chất chứa chấp niệm của người mẹ.”
“Đứa trẻ mới chào đời nằm trên ngực mẹ và bú sữa… Đó là điều tuyệt vời nhất thế gian.”
“Trẻ sơ sinh thích nhất là… sữa mẹ.”
Phương Lam bỗng mở to hai mắt, đầu ngón tay run rẩy, vẻ mặt không thể tin nổi.
Chiêm Đài gật đầu với cô, nói: “Nếu không phải là tôi để xảy ra sai sót trong lúc bói gạo, nếu Mark không tham gia vào quá trình giết hại Ôn Bích Chi, thì chỉ có một khả năng.”
“Mark và Ôn Bích Chi có quan hệ máu mủ ruột thịt.” Cậu chùng giọng.