Đến lúc này, họ cũng sắp phải nói lời chia tay.
Đang là kỳ nghỉ hè nên các chuyến bay và xe lửa đều nhanh hết vé. Chiêm Đài muốn đặt vé về, cũng muốn hỏi kế hoạch sau này của Phương Lam, song lại sợ nghe thấy câu trả lời không như ý.
Con người đứng trước tình cảm thường suy nghĩ thiệt hơn.
Phương Lam thản nhiên đi cùng Chiêm Đài đến gặp luật sư Hình. Cô nói năng đối đáp lưu loát, phong thái tự nhiên phóng khoáng, không hề độc miệng và khoa trương như lần đầu gặp Chiêm Đài.
Một cô gái duyên dáng, có học thức thật khiến người ta yêu mến.
Cả khách và chủ đều vui vẻ suốt bữa cơm, nhất là luật sư Hình hiếm khi gặp được một trường hợp biện hộ không mấy phiền phức như này.
Lúc chia tay với hai người, anh ta thấy tiếc cho Phương Lam khi tuổi còn trẻ nhưng lại không tìm một công việc ổn định để thành gia lập nghiệp, chỉ thiếu nước cầm tay khuyên cô ở lại Hạ Môn mà phát triển sự nghiệp.
Phương Lam mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng từ chối khéo ý tốt của anh ta bằng những lời nói hàm ý: "Lí do gia đình ạ."
Luật sư Hình vừa tiếc nuối vừa thương cho cô, bèn gật đầu nói: "Sau này nếu có gặp khó khăn thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
Chiêm Đài bực mình, khẽ nói với Phương Lam với giọng điệu xen lẫn sự bướng bỉnh: "Sao cô dễ thương với luật sư Hình thế? Trước kia, khi gặp tôi lần đầu, cô vừa chảnh vừa khó gần, đúng chuẩn một cô gái giả tạo."
Phương Lam khịt mũi bĩu môi, nói thẳng toẹt: "Chẳng phải cậu bảo tôi là ‘thánh diễn’ sao? Đã là ‘thánh diễn’ thì ít nhất nên biết ‘chọn mặt gửi vàng’. Luật sư Hình là một luật sư đã thành danh, tiếng lành đồn xa. Còn cậu thì sao?"
"Mười phần vô lại chín phần lừa đảo, còn ngốc nữa chứ." Cô mỉm cười chế giễu, đoạn nói tiếp: "Lúc đó,cậu ăn mặc lôi thôi lếch thếch, lại mang theo những pháp khí không rõ nguồn gốc, trông có giống một tên lừa đảo không?"
"Tôi có thể nghĩ tốt về cậu sao?" Phương Lam nói kháy một cách rất tàn nhẫn, chẳng buồn nể nang.
Chiêm Đài tức quá liền bật cười, phủi tay bước đi. Một lúc sau, cậu vẫn không nuốt trôi cục tức này, bèn quay người lại, vặc lại cô: "Tôi mà giống tên lừa đảo sao? Đó là tôi đang che giấu năng lực! Tự cô không biết nhìn người, còn đổ thừa cho tôi! Tôi cũng muốn hỏi cô, cô dựa vào đâu mà nói huyên Bạch Cốt là do tôi trộm được?"
Phương Lam ngẩn tò te, dường như đã quên mất vấn đề đó. Cô đảo mắt quan sát cậu một lượt, rồi chau mày đáp: "Việc này đúng là do tôi suy nghĩ không đến nơi đến chốn."
Cô hời hợt nói tiếp: "À, trước đây, tôi cũng đã từng gặp người khác tự nhận là đệ tử của phái Âm Sơn Thập Phương. Tôi liền mặc định như vậy."
Ánh mắt hiện lên vẻ áy náy, cô suy nghĩ một lúc, lại nghiêng đầu hỏi cậu: "Vì chuyện lần này của tôi mà đã làm phiền cậu chạy từ Trùng Khánh đến đây. Nếu đã đến rồi thì chi bằng đi lượn một vòng, đỡ lãng phí tiền vé."
Hai mắt Chiêm Đài sáng bừng, vẻ mong đợi và nét chất phác không ăn nhập với khuôn mặt góc cạnh của cậu, có cảm giác không được hài hòa: "Đi đâu thế?"
Phương Lam mỉm cười, vẻ mặt thư thái, trông rất đỗi dịu dàng: "Đi chùa Cổ Lãng nhé?"
Chùa Cổ Lãng còn gọi là chùa Ngũ Long, tương truyền rằng núi Long Đầu và đỉnh Nhật Quang là hình tượng năm con rồng vàng rất lớn đang cùng chơi đùa với viên ngọc sáng.
Đến lúc trời tối đen, hai người mới ngồi thuyền đi lên đảo, không uổng công Chiêm Đài mong đợi cả một ngày.
Phương Lam tốt bụng xoa dịu cậu: "Ban ngày có nhiều khách du lịch và đoàn tham quan lắm, buổi tối ít người lên đảo vừa mát mẻ, vừa có cái thú vị riêng."
Quả nhiên, gió biển thổi mát rượi suốt quãng đường từ bến tàu Nội Úc Thố ra đảo. Ánh đèn rực rỡ trên đảo tôn lên vẻ đẹp muôn hình vạn trạng của vách núi đá vốn bình thường, thô ráp lúc ban ngày.
Trước khi lên đảo, Chiêm Đài đã tự nghiên cứu đầy đủ. Cậu hào hứng dẫn Phương Lam đi ăn cá viên và hàu sữa chiên trứng. Có điều, Phương Lam chẳng mấy mặn mà, vẻ mặt vẫn thờ ơ như thường.
Các quán ăn nhỏ xung quanh không còn huyên náo như ban ngày, lác đác vài khách du lịch đang trên đường trở về.
Chiêm Đài nghiêng đầu suy nghĩ, đoạn hỏi Phương Lam: "Cô có muốn đi nơi nào không?"
Phương Lam như thể đang chờ cậu hỏi câu này, lập tức đáp: "Có."
Cây đại thụ trên đảo sum suê cành lá, phủ chiếc bóng loang lổ dưới ánh đèn, càng làm cho con đường nhỏ quanh co thêm âm u. Phương Lam dùng điện thoại di động để tìm đường, nhưng không giống như lần đầu cô đến đây. Hai người rẽ trái rẽ phải một hồi, lại xuyên qua đường hầm vừa hẹp vừa dài của động Long Sơn, sau đó tới một nghĩa trang nhỏ.
Chiêm Đài hoàn toàn không ngờ ở nơi thắng cảnh du lịch tấp nập ngựa xe, một hòn đảo trong lành đầy chất thơ văn, lại có một khu nghĩa trang hoang vắng thế này.
Mặc dù đạo pháp của cậu cao siêu, không sợ quỷ thần, nhưng cậu không muốn vẫn phải bắt quỷ trừ yêu trong thời gian nghỉ phép.
Chiêm Đài đút hai tay vào túi quần bò, đứng bên cạnh khu nghĩa địa trên đường Kê Sơn, nhíu mày nhìn những nấm mồ màu trắng với những bia mộ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Phương Lam đi thẳng về phía bên trong nghĩa địa. Cô hiếm khi mặc chiếc váy liền màu đen như hôm nay. Lúc này, cô đứng giữa những ngôi mộ, chiếc váy như hòa vào sắc đêm, chỉ có gương mặt trắng ngần của cô tiệp màu với mộ bia trắng toát.
Cô nhắm mắt lại, xoay nhẹ một vòng như đang khiêu vũ.
"Có ma không nhỉ?" Phương Lam nhẹ giọng hỏi.
Chiêm Đài khó chịu cau mày, lạnh lùng đáp: "Tôi không nhìn thấu quỷ thần, cũng không có mắt âm dương. Ngại quá, tôi chẳng nhìn thấy gì sất. Trong phạm vi mấy trăm mét, thấy một mình cô là giống ma nhất."
Phương Lam cúi đầu, khẽ thở dài: "Tôi lại hi vọng mình thật sự là ma."
Trên đường về, cô đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Cô chọn vài quán ăn bình dân trên đường Long Sơn, thảo luận với cậu về bánh dứa của nhà ai ngon, thịt lợn sấy của quán nào được khen quá mức.
Chiêm Đài bỗng hỏi cô: "Cô từng đi chùa Cổ Lãng à?"
Phương Lam không hề che giấu, thoải mái đáp: "Ừ."
Câu trả lời nằm trong dự đoán, rất hợp tình hợp lý.
Song, câu nói tiếp theo của cô lại như tiếng sấm rền bên tai, khiến Chiêm Đài choáng váng, hồi lâu không nói được nên lời.
"Vào lúc sáng sớm và chạng vạng sẽ có rất nhiều những đôi tình nhân đến nghĩa trang trên đường Kê Sơn vừa nãy để chụp ảnh cưới."
"Hai năm trước, tôi cũng từng chụp ảnh cưới ở đây."
Chiêm Đài ngẩn người mất một lúc mới nói: "Ừ."
"Ấu Khanh nói rằng như vậy là xui xẻo, nhưng tôi lại không tin anh ấy. Cậu thấy đấy, vẻ ngoài của tôi khá ưa nhìn, trước kia tôi rất thích chụp ảnh." Giọng cô rầu rĩ, như đang đắm chìm trong hoài niệm và lưu luyến.
Chiêm Đài mím môi, dường như có một con thú dữ muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực, gào thét với cậu rằng 'Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe.'
Nhưng lại có một giọng nói khác vang lên trong đầu cậu, vừa tò mò vừa nhiều chuyện, kêu lên rằng 'Tôi muốn nghe tôi muốn nghe.'
Cậu muốn phát điên vì sự mâu thuẫn trong lòng, nhưng chỉ có thể cắn răng im lặng, làm một thính giả biết lắng nghe.
Ngặt nỗi, Phương Lam lại không gì nữa.
Điện thoại di động của cô đột nhiên đổ chuông.
Điều này là vô cùng hiếm thấy. Chiêm Đài đi cùng với cô đã nhiều ngày nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người liên lạc với cô.
Cô nhận cuộc gọi, nhưng cậu chỉ hiểu mỗi từ ‘a lô’, sau đó thì không hiểu được chữ nào nữa.
Đây là tiếng Quảng Đông. Phương Lam còn biết nói tiếng Quảng Đông? Chiêm Đài nghĩ bụng, cũng phải thôi, cô sống ở Quảng Đông suốt bốn năm đại học, biết nói tiếng Quảng Đông cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng suy cho cùng thì cô là người phương nào?