*Tên một ngôi làng ở Tích Lâm Quách Lặc, Mông Cổ.
Khi Phương Lam thức dậy vào buổi sáng hôm sau, trong lều vải không có ai.
Không có chiếc ôm ấm áp của Chiêm Đài, môi cô run lên vì lạnh khu chui ra khỏi túi ngủ.
Hành lý của họ chỉ vẻn vẹn vài bộ quần áo, đều được vứt bừa ở dưới đất, vừa liếc mắt đã nhìn thấy tất tần tật, thậm chí chẳng có cơ hội để giở trò. May mà trong hai năm nay đây mai đó, cô đã không còn yêu cầu đối với việc quần áo có sạch sẽ hay không. Lúc này, cô nhặt quần áo đã mặc hôm qua lên và mặc vội vào.
Sáng sớm mai, trên đồng cỏ ngả vàng đẫm sương. Phương Lam mới đi vài bước đã cảm thấy đế giày bị ướt, bèn dừng lại không dám đi tiếp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, thì thấy họ vẫn đang ở gần cột mốc biên giới. Cô không kìm được mà khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chiêm Đài lái xe không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, chạy xe bạt mạng về hướng Bắc, cuối cùng cũng dừng lại trước cột mốc biên giới Trung Quốc và Mông Cổ tối qua.
Cô cảm thấy vô cùng lo sợ, chỉ sợ mình ngủ một giấc tỉnh dậy thì họ đã lại ở trên đường. Nếu họ vượt qua biên giới, cô sẽ càng giống như cá nằm trên thớt, không có khả năng tự bảo vệ chính mình.
Phương Lam ngắm nhìn xung quanh, đập vào mắt là thảo nguyên vô tận. Giữa trời và đất, chỉ có một mình cô đứng bên cạnh chiếc lều nhỏ màu xanh lam.
Cô lặng lẽ ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá cỡ ngón tay cái, rồi nắm trong tay.
Song, những bộ quần áo mà Chiêm Đài chọn mang theo cho cô đều có kiểu dáng rất đơn giản, không có cả túi để bỏ hòn đá vào.
Trong lúc đang băn khoăn, cô chợt nghe thấy giọng nói của cậu từ phía sau.
“Em ngủ thế nào?” Cậu hỏi.
Cô quay người lại, buông lỏng ngón tay, hòn đá rơi đánh “cạch” xuống đất.
Vẻ mặt cậu bình thản, không nhìn ra được cảm xúc. Cậu lại hỏi cô lần nữa: “Đêm qua em ngủ được không?”
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể vận dụng hết kỹ năng diễn xuất trong đời, giả vờ mệt mỏi và né tránh, đáp với giọng phàn nàn: “Ngủ không ngon giấc. Chiêm Đài, khi nào chúng ta trở về? Hai hôm nay, tôi cứ thường mơ thấy Ấu Khanh.”
Cô dè dặt giống như đang sợ sẽ chọc Chiêm Đài nổi cơn ghen, chỉ dám lén liếc nhìn cậu.
Tuy nhiên, cậu lại lấy làm buồn cười trước sự thẳng thắn của cô, bèn nắm lấy vai cô, thong thả nói: “Cho tôi thêm một thời gian nữa.”
Cho cậu thêm một thời gian nữa… để làm gì?
Cô cắn chặt câu hỏi này giữa hai hàm răng, không dám hé ra nửa lời, đồng thời tỏ vẻ đáng yêu, làm nũng với cậu: “Tôi đói rồi.”
Sữa bò, bánh mì, pho mát và thịt khô.
Món ăn dù ngon đến đâu, nhưng ăn liền mấy ngày cũng ngán.
Chỉ là, Phương Lam lại ăn rất say sưa, còn nhai miếng bánh sữa một cách ngon lành, và uống một ngụm trà sữa lớn.
Vị mặn xen lẫn mùi tanh của sữa bò. Cô là cô gái miền Nam, lớn lên ở Giang Tây, đây là lần đầu tiên uống món trà sữa này, nhưng lại híp mắt, tỏ vẻ thỏa mãn mà cảm khái: “Ngon quá!”
Kỹ năng diễn xuất của cô phát huy tối đa trong thời điểm tuyệt vọng, cô cố hết sức nhập vai một người bạn gái thân thiết và ngoan ngoãn.
Chiêm Đài chỉ yên lặng ngồi một bên, làm như không nhận thấy sự khác thường của cô.
Cô đã phát hiện ra manh mối từ khi nào? Phương Lam tuyệt vọng nhớ lại.
Có lẽ là lần thứ hai tỉnh dậy trên xe, sau khi cô đã mơ thấy Lục Ấu Khanh.
Kể từ khi anh bị mất tích, cô chưa bao giờ mơ thấy anh.
Ngoại trừ lần gặp anh trong ảo cảnh do huyên Bạch Cốt tạo ra.
Tại sao cô lại gặp hết cơn ác mộng kỳ quái này đến cơn ác mộng kỳ quái khác? Và lần nào cũng bị Chiêm Đài bế lên xe trong lúc chẳng hay biết gì. Cô thật sự ngủ say đến thế sao? Còn cậu luôn lên đường và đổ xăng nhân lúc cô ngủ say, ngăn mọi sự tiếp xúc giữa cô với người khác, chẳng lẽ những điều đó thật sự chỉ là trùng hợp?
Khi cô tỉnh lại, trên người không mảnh vải che thân, vòng Càn Khôn và kiếm gỗ đào đã không thấy đâu, ngay cả hồ lô bằng gỗ du luôn đeo trên cổ cũng biến mất. Tại sao lại như vậy?
Thậm chí cậu cũng không mang theo thứ gì, ngoài chiếc huyên Bạch Cốt mà cô không biết thổi, như thể đang đề phòng điều gì đó.
Cô không có vật gì bên người, còn cậu mang theo duy nhất chiếc huyên Bạch cốt chỉ có thể gây ảo giác, khiến cô hôn mê, khiến cô mơ thấy Lục Ấu Khanh đêm đêm.
Cô cảm thấy miệng nhạt như nước ốc. Trong miệng có mùi tanh, không rõ là mùi tanh của sữa hay máu.
“Tối qua ngủ không ngon giấc, lát nữa em có muốn ngủ thêm một lúc không?” Cậu chợt lên tiếng.
Nghe thấy từ “ngủ”, Phương Lam rùng mình, buột miệng nói với giọng run run: “Không đâu.”
Bầu không khí ngọt ngào ấm áp bỗng trở nên ngột ngạt.
Chiêm Đài mỉm cười tự giễu, nhếch mày và ngả người ra sau ghế, uể oải hỏi cô: “A Lam, nói chuyện mà cũng run rẩy thế kia. Chẳng lẽ em đang sợ tôi?”
Cô nắm chặt những ngón tay lại, thần hồn nát thần tính mà nhìn bốn phía. Cô như đang ở trong một động gió, sắp bị cuồng phòng xé nát thành từng mảnh ngay giây tiếp theo.
Đoạn, cô quay sang nhìn cậu.
Vẫn khuôn mặt tuấn tú với hai hàng lông mày đen như mực, đôi mắt phượng hơi xếch, mang theo sự quyến rũ khó tả. Chỉ có điều, chiếc mũi cao và thẳng của cậu đầy kiên nghị, chiếc cằm thon như tường đồng vách sắt, càng tô thêm vẻ nam tính rắn rỏi cho khuôn mặt anh tuấn.
Cậu thật sự rất đẹp trai, dường như tất cả những mỹ từ trên thế gian đều có thể dùng để miêu tả vẻ ngoài của cậu.
Nhìn từ góc độ nào cũng thấy cậu hệt như vị thần tiên hạ phàm hết lần này đến lần khác, là người anh hùng trẻ tuổi luôn che chở cho cô dưới đôi cánh của mình.
Cô đã được cậu cứu mạng rất nhiều lần.
Trái tim của cô bị cậu nắm giữ trong tay từ lâu, cô không muốn chất vấn cậu thêm nữa.
Tuy nhiên, việc cô gặp ác mộng hàng đêm, việc họ vội vã lên đường, di chuyển vào lúc nửa đêm, thật sự là đi du lịch giống như lời cậu nói sao?
Đêm đó, trên cầu Thất Khổng, rốt cuộc cô đã thoát khỏi nguy hiểm bằng cách nào? Bên cạnh cô lại không có ai có thể đối chứng với cậu. Tất cả nguyên nhân kết quả, tất cả những lời giải thích đều do mình cậu nói.
Nhưng, cậu có còn là chính cậu hay không?
Trước khi gặp Chiêm Đài lần đầu tiên, cô đã biết việc huyên Bạch Cốt tạo ra ảo cảnh, ảo cảnh đó sẽ gợi lên nỗi sợ hãi và những ký ức sâu thẳm nhất trong lòng mỗi người.
Lúc họ gặp nguy hiểm ở nhà hát tại Trường Sa do đụng độ quỷ phủ vải liệm áo đỏ, và lần đầu tiên cậu thổi huyên Bạch Cốt. Sau khi bất tỉnh, cô đã liên tục gặp Lục Ấu Khanh trong những mảnh vụn ảo cảnh. Trải qua nhiều lần gặp nạn, trước khi đeo chiếc hồ lô bằng gỗ du vào cổ, nếu cậu thổi huyên Bạch Cốt, cô sẽ lần lượt nhớ lại từng chi tiết về cuộc gặp gỡ giữa cô và Lục Ấu Khanh.
Đêm qua, sau khi lại mê man lần nữa, những câu chuyện ma quỷ mà cô và Chiêm Đài gặp phải đã xuất hiện lặp đi lặp lại trong giấc mơ kỳ quái của cô. Các tình tiết và cảnh tượng mà cô cũng có mặt trong đó, dường như đang liên tục nhắc nhở cô.
Ai đội lốt người, ai là ác quỷ? Suy cho cùng, từ đầu chí cuối, cô không nhìn rõ hay sao?
Người trước mặt cô có phải là người bên cạnh cô không? Người bên cạnh có phải là người cô nghĩ không?
Cô đang đấu tranh nội tâm dữ dội, như thể chia thành hai nhân cách khác nhau. Về mặt tình cảm, cô không muốn nghe thấy hay cảm nhận bất cứ điều gì hết, chỉ muốn cùng cậu phiêu bạt nơi chân trời góc biển, miễn là bong bóng ảo mộng không bị chọc thủng thì, cô còn băn khoăn nỗi gì, có gì mà phải cố chấp?
Nhưng về mặt lý trí, cô chưa bao giờ nhận thức được sự bất thường một cách sâu sắc và rõ ràng như lúc này. Nếu cô vẫn tiếp tục làm con rùa đen rụt cổ, thì cột mốc biên giới màu trắng cách đó trăm mét sẽ là đích đến tiếp theo của họ.
Ánh mắt Chiêm đài sáng rực, cậu vẫn đang đợi câu trả lời của cô.
Phương Lam không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt cậu, và hít một hơi thật sâu, rồi nhào vào trước ngực cậu.