Bơi Đêm

Chương 116: Thay đổi dần



Đêm đến, họ vẫn ngủ cùng nhau.

Hồ Già nằm trong lòng Điền Tư, cảm xúc trong lòng chất chồng như bông liễu.

Không hiểu sao cô muốn xin lỗi Điền Tư. Cô biết anh luôn chiều theo cô, lấy lòng cô, dần dần, cô có quyền kiểm soát tuyệt đối với anh, Điền Tư cho phép Hồ Già làm bất cứ điều gì với anh, dù là trói anh lại hay là sỉ nhục anh. Quyền lực của cô với Điền Tư quá lớn, lớn đến mức có thể khiến anh tự ti, chán ghét bản thân. Nghĩ đến đây, Hồ Già trở mình trên giường, Điền Tư đã ngủ rồi, cô không biết anh uống thuốc ngủ, chỉ cho rằng anh ngủ say.

Ánh trăng nhạt nhòa như nước hồ mùa đông, lông mi Điền Tư dài và dày, có chút giống như rừng cây u ám bên kia bờ.

Hồ Già chống khuỷu tay, cẩn thận áp sát vào, hôn lên giữa chân mày Điền Tư, anh nhíu mày.

Cô nghĩ, anh hẳn là đã ngủ rồi, vì nếu anh tỉnh, chắc chắn sẽ hôn lại cô.

Ngày hôm sau, Điền Tư vẫn làm bữa sáng cho cô như thường lệ, ép nước trái cây rau củ theo tỉ lệ tinh tế nhất.

Cô có chút bối rối cầm ly thủy tinh lên, nhấp từng ngụm nhỏ nước cần tây, trong lòng nghĩ phải làm sao mới có thể nói lời xin lỗi anh một cách tự nhiên nhất. Điền Tư thấy cô nhíu mày, anh nhẹ giọng hỏi: "Khó uống lắm à?" Hồ Già bị Điền Tư cắt ngang dòng suy nghĩ, cô lơ đãng đáp: "Dù sao thì cũng không ngon, vị hơi chát." Điền Tư uống một ngụm rồi áy náy nói: "Đúng là không ngon, xin lỗi, lần sau anh sẽ cho thêm táo vào."

"Anh có làm sai gì đâu, sao cứ xin lỗi hoài vậy?" Hồ Già nhìn chằm chằm vào Điền Tư với ánh mắt sáng quắc.

Điền Tư cười, "Anh có vậy sao? Xin lỗi."

Hồ Già: "..."

Ngày tháng nhoáng qua đã đến tháng 12.

Hồ Già mở lịch, kỳ thi tuyển sinh đại học tỉnh đã cận kề ngay trước mắt.

Cô vô thức nghĩ đến cách nói "ngày tháng nhoáng qua", dường như thật sự có một chiếc máy quay đang quay lại cô, cắt cuộc sống của cô thành những khung hình đan xen.

Hồ Già nghĩ đến việc đặt khách sạn, vừa mở app thì đã giật mình với giá khách sạn xung quanh điểm thi, bình thường hai trăm tệ một đêm mà giờ đã tăng lên năm trăm. Hồ Già trong lòng mắng chửi thị trường tư bản này, nhưng ngoài việc ngoan ngoãn chịu bị cúng nộp thì cô cũng không còn cách nào khác.

Khi trả tiền, Hồ Già lại đi xem lại số dư của mình, trong thẻ ngân hàng của cô còn hai mươi ba vạn.

Trong đó có ba vạn là do chính cô kiếm được, hai mươi vạn còn lại là của Lý Huệ Quân cho. Trong việc tính toán này, Hồ Già coi hai mươi vạn của Lý Huệ Quân như một tấm sắt không thể động đến, cô chỉ giữ số tiền này chứ không định tiêu. Có lẽ một ngày nào đó, hai mươi vạn này sẽ có công dụng tốt của nó.

Dũng Thành bước vào tháng Chạp càng thêm ẩm ướt và lạnh lẽo.

Mọi người đều nói năm nay là mùa đông ấm áp nhưng Lý Huệ Quân cảm thấy, năm nay lạnh lẽo cực kỳ.

Bà đã lớn tuổi, khớp xương cũng không chịu được gió, dù ở trong nhà thì bà cũng mặc bộ đồ ngủ nhung san hô dày, quấn mình thành cái xác ướp như sâu bướm lông lá. Vách tường nhà cũ quá mỏng, kính cũng giòn, gió tây bắc thổi qua là kêu lạch cạch, Lý Huệ Quân nằm co ro trên ghế sofa xem điện thoại, đồng Radar tăng vọt một mạch, bà ném vào hai vạn, rất nhanh đã kiếm được bốn vạn, bốn vạn rồi lại nhân đôi, kiếm về tám vạn.

Lý Huệ Quân dùng tám vạn này mua lại bàn học cho Hồ Già, mua lại tủ quần áo, mua lại bàn trang điểm.

Bà đã lấp đầy phòng ngủ của con gái, ví tiền vẫn căng phồng.

Định luật bảo toàn vật chất dường như mất tác dụng.

Mạch Á Văn nói với Lý Huệ Quân, đầu tư nhiều thì kiếm càng nhiều.

Trong quán cà phê, chiếc đồng hồ mới trên cổ tay Mạch Á Văn lấp lánh.

Ông ta nhã nhặn uống một ngụm cà phê rồi cười nói: "Hạt này không tệ, em uống thử xem."

Lý Huệ Quân uống không nổi ly cà phê espresso đắng nghét này, bà cười, dùng môi nhấp một chút, coi như là đã uống. Uống xong, bà lại liếc nhìn ly cà phê, bà không hiểu sao thứ nước đen chua này có thể bán đến một trăm tệ một ly. Mạch Á Văn cười một tiếng rồi lại đẩy đĩa bánh quy bên cạnh cho bà, nói với bà: "Em là người kiếm tiền lớn, phải thích ứng trước với kiểu tiêu dùng này chứ."

Nói xong, ông ta lại thong thả hỏi bà: "Đúng rồi, bây giờ em kiếm được bao nhiêu rồi?"

Lý Huệ Quân hơi cúi đầu rồi kín đáo nói: "Kiếm lời được tám vạn."

"Cũng được đấy, bước tiếp theo định đầu tư bao nhiêu?"

Lý Huệ Quân không lên tiếng.

Tiền mặt mà bà có thể chi tiêu chỉ có tám vạn này, số tiền còn lại đều bị Hồ Già gửi định kỳ ba năm.

"Cứ đầu tư tám vạn đi." Lý Huệ Quân xoa mũi trước mặt Mạch Á Văn rồi nhỏ giọng nói. Hơn một trăm vạn trong ngân hàng của bà còn nửa năm nữa mới đến hạn, rút ra bây giờ thì có hơi tiếc.

Mạch Á Văn nghe xong liền vẫy tay cười nói: "Đầu tư tám vạn ít quá, em bây giờ đầu tư năm mươi vạn vào, đến cuối năm chắc sẽ kiếm được khoảng một trăm vạn."

"Năm mươi à..." Lý Huệ Quân lẩm bẩm.

Mạch Á Văn nói năm mươi vạn như thể năm mươi tệ vậy.

"Ôi dào, người đẹp ơi, nghe anh là không sai đâu. " Mạch Á Văn rút cây bút ký ra, vẽ lưu loát biểu đồ xu hướng đồng Radar lên khăn ăn, lại nói với bà về con số, lại nói với bà về thuật toán, "Anh có tin tức nội bộ, em cứ mua theo, tỷ lệ lợi nhuận hai trăm phần trăm. Thôi nào, đừng có mà không tin, làm sao anh lừa em được chứ? Mọi người đều là cùng kiếm tiền mà."

Thấy Lý Huệ Quân còn do dự, Mạch Á Văn lại lấy điện thoại ra, cho bà xem ảnh bạn bè đi Ferrari.

"Anh ta trước đó đầu tư năm mươi vạn vào, giờ Ferrari cũng đã về tay rồi."

Lý Huệ Quân bị chiếc xe thể thao đỏ rực làm chói mắt.

Bà nghĩ đến ánh sáng đỏ của đồng Radar.

Ngày hôm sau, Lý Huệ Quân đến ngân hàng, rút trước năm mươi vạn tiền gửi định kỳ ra.

Lấy được tiền rồi Lý Huệ Quân ngồi xe buýt về. Bà ngồi dựa cạnh cửa sổ, thong thả đưa mắt đánh giá thành phố này.

Bà nghĩ, gần đây giá nhà giảm mạnh, nếu bà thật sự kiếm được một trăm vạn vào cuối năm thì hoàn toàn có thể bán được ngôi nhà cũ, mua lại một căn nhà mới sáng sủa và thoáng đãng. Tốt nhất là mua ở khu cũ, làm hàng xóm với Hồ Hải Văn, để ông ta xem cuộc sống của mình tốt đến mức nào. Nghĩ đến đây, Lý Huệ Quân chậm rãi mỉm cười, ánh nắng xuyên qua ngọn cây tuyết sam, lông lá phủ lên mặt bà.

______

Edited by Koko

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv