Tình yêu, có thể hay không sẽ toàn là một màu hồng phấn? Trái tim của tôi ơi, xin hãy đừng đau...Cô biết mình không còn là một trang giấy trắng tinh khiết nữa. Cô biết mình chính là một vết ố hoen nhục của cuộc đời. Nếu như sự thật kinh hoàng mà cô đang cố gắng che giấu bị bại lộ, nhất định mọi người sẽ nhìn cô với ánh mắt khinh thường cùng thương hại, đâu đó sẽ là nỗi đau đớn ám ảnh lấy cô, bức bách cô rơi vào trạng thái u mê. Biết rằng trái tim này thực sự yêu ai, thực sự rung động vì ai, nhưng lại không thể đến. Khoảng cách vô hình ngăn cách cô tiến tới bên anh.
Giấc mộng trăm năm hạnh phúc, có lẽ sẽ mãi chỉ còn lại một nắm tro tàn đang bị vòng xoáy của thời gian khiến cho nó trở nên mờ nhạt. Cô biết mình sẽ chung thủy với anh, nhưng lại không dám để anh nhớ thương mình. Ngày tháng đan xen ngày tháng, cô chỉ cần nhìn anh từ phía sau, quan sát theo anh, chăm sóc anh, như vậy đã quá đủ rồi! Tình yêu của họ, tươi đẹp như ánh ban mai rực rỡ, lại ngọt ngào như đường mật, khiến ai ai cũng cả đời khó quên. Tình yêu của họ, thật sự có thể nảy sinh hay không? Khi ngộ ra sự thật mà cô bấy lâu nay luôn che giấu, anh có thể tiếp tục sưởi ấm trái tim băng giá của cô một lần nữa?
Bình luận truyện