Ngươi nghĩ bản toạ đối xử với ngươi như mẫu thân ngươi sao?
Khanh Chu Tuyết chạm mắt với Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần vừa chợp mắt ngủ thiếp đi, người liền trượt xuống, lúc này vừa vặn lấy đầu gối vào đùi đồ nhi. Nàng hỏi câu này xong, liền đột ngột mở mắt ra, vẻ mặt vẫn dịu dàng, nhưng thực chất đang âm thầm quan sát đối phương, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của Khanh Chu Tuyết.
Nhưng đồ nhi của nàng phần lớn thời gian không có biểu cảm gì rõ ràng. Nghe lời nàng nói, đuôi lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt cũng cụp xuống, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng.
"Sư tôn là người thân nhất của ta."
Nàng không suy nghĩ lâu, có lẽ vì cảm thấy chuyện này là đương nhiên, "Đồ nhi sẽ luôn bên cạnh sư tôn."
"... Thân nhân?"
Đôi mắt đẹp ấy vốn cong cong dịu dàng, có thể khiến tim người ta rung động, giây phút này lại mở to, đầy vẻ kinh ngạc.
Người thân nhất. Gọi tắt là thân nhân, tuy có hơi kỳ lạ, nhưng Khanh Chu Tuyết cảm thấy đại khái là như vậy, cũng không có vấn đề gì lớn, vì vậy nàng hơi do dự và không chắc chắn gật đầu, muốn nghe ý kiến của sư tôn về điều này.
Vân Thư Trần bỗng ngồi thẳng dậy, mày ngài nhíu lại, "Ngươi cho rằng, bản tọa đối xử với ngươi là giống như mẫu thân của ngươi sao?"
Có lẽ vì nhất thời tức giận, nàng đã đổi danh xưng qua một cách uy nghi hơn.
Khanh Chu Tuyết bị nàng dùng ngữ điệu rõ ràng đang rất lạ lùng để hỏi mình mà trở nên luống cuống, "Mẫu thân mất sớm. Ta cũng không biết mẫu thân sẽ đối xử với mình như nào..."
Vân Thư Trần bị đồ nhi làm cho nghẹn họng, trầm mặc một lúc lâu, "Ý ta là, giống như trưởng bối của ngươi sao?"
Đồ nhi của nàng càng là bị hỏi đến kinh ngạc, "Sư tôn vốn dĩ đúng là trưởng bối của ta, điều này... điều này có gì khác nhau?
"Ngươi..." Vân Thư Trần xoa bóp mi tâm, hít vào thở ra mấy lần, trong lòng có chút bực bội, "Khanh Chu Tuyết."
Mỗi lần bị sư tôn gọi tên đầy đủ, Khanh Chu Tuyết vô thức mà ưỡn thẳng sống lưng, luôn cảm thấy trong bầu không khí rực rỡ mùa xuân, bản thân lại bị bao trùm bởi một luồng khí lạnh lẽo.
Từ lâu nàng đã hiểu rõ thói quen của Vân Thư Trần, khi không có việc gì, sư tôn thường gọi nàng là "đồ nhi" hoặc "Khanh nhi" xen kẽ, nếu gọi theo mấy cách như vậy, tâm trạng của sư tôn đại đa số là khá tốt.
Còn giống như hôm nay, đọc từng chữ một như này, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện lớn.
Nàng vội vàng bắt đầu suy nghĩ lại xem bản thân đến tột cùng là đã nói gì sai. Việc thể hiện sự thân thiết có lẽ không sai, nhưng vừa rồi lại đề cập đến chuyện trưởng bối. Trưởng bối hai chữ này có phải là từ không nên dùng? Phải chăng không nên chỉ ra rằng sư tôn lớn tuổi hơn?
Khanh Chu Tuyết cho rằng có khả năng là như vậy. Dù sao sư tôn ngày thường rất thích chưng diện, mặc những bộ y phục kiểu dáng giống nhau chỉ khác màu, nếu giống màu thì sẽ khác hoa văn, nhiều bộ trang sức tinh xảo, son phấn các loại chưa bao giờ keo kiệt.
Sở thích này cũng sớm lan đến Khanh Chu Tuyết --- tuy thường mặc y phục trắng, nhưng sư tôn đã tặng nàng nhiều bộ, nền trắng, hoa văn thêu và hoa văn chìm đều tao nhã thoát tục, không hề đơn giản.
Sư tôn thường ngày có thể dành trọn vẹn nửa canh giờ để ra ngoài, hẳn là không muốn bị người khác dễ dàng nhìn ra tuổi tác. Khanh Chu Tuyết luôn cảm thấy nàng đang hiểu lầm điều gì đó, bèn nhẹ giọng nói: "Sư tôn, chỉ là về mặt vai vế là trưởng bối thôi, chứ thực ra người trông rất trẻ."
"Thôi được." Vân Thư Trần nhíu mày, ánh mắt hơi lạnh nhạt, "Cuối cùng cũng là do ta dạy dỗ quá ít. Để ngươi hồ đồ lớn đến tuổi này."
"Như ngươi đã là một đại cô nương," Vân Thư Trần nói, "Nếu chỉ đơn thuần coi ta là sư trưởng, thì không nên chung giường chung chăn, ôm ấp nhau. Càng không nên đòi hỏi hôn hít, ví dụ như hôn chỗ này chỗ kia. Khi tắm, càng là không thể trần trụi ở cùng một chỗ với trưởng bối. Ngươi... càng không thể nửa đêm đột nhiên đi..." Nói tới đây, nàng lại có chút không nói nên lời.
"... Tại sao?" Khanh Chu Tuyết đúng là lần đầu tiên biết đến những điều này.
"Không có tại sao gì cả." Vân Thư Trần hất tay áo bước xuống giường, liếc nhìn nàng một cái, "Đó đều là những quy củ thế tục, người ta có thân sơ xa gần. Dù là thân thiết cũng phải có chừng mực."
"Quy củ thế tục..." Đồ nhi của nàng tựa như có chút áp lực, "Sư tôn, trên đỉnh núi này cũng chỉ có hai người chúng ta, còn thêm một con mèo. Như vậy cũng phải tuân thủ sao?"
"Nếu còn là người, chưa trở thành tiên, thì vẫn phải tuân theo không có ngoại lệ."
"Những quyển thoại bản mà đồ nhi được xem," nàng ngước mi lên, vẫn còn vẻ bối rối, "Tại sao những nữ nhân trong đó lại có thể ôm ấp, yêu thương lẫn nhau?"
"Bởi vì..." Vân Thư Trần thở dài, "đó là tình yêu, ở nhân gian sẽ thành thân, ở tu tiên giới sẽ kết thành đạo lữ, chứ không phải thân tình hữu ái. Nói như vậy, ngươi có thể hiểu rõ không?"
"Đúng vậy, nhưng họ không hề thành thân ---" tiểu đồ đệ nghiêm túc chỉ ra, "Trong sách 《Vài ba chuyện phong lưu của quả phụ và cô em chồng》, một người trong số họ đã được gả cho người khác từ trước."
Vân Thư Trần vừa dứt lời, vốn định rót một tách trà bên bàn để thấm giọng, nhưng lại bị câu hỏi của đồ đệ làm cho bối rối.
Trong lòng nàng thầm khinh bỉ Việt Trường Ca chỉ viết ra mấy thứ kỳ quái, lừa dối hậu sinh vãn bối, chén trà trong bay bỗng dưng có vài vết nứt.
"Chỉ là thoại bản vớ vẩn thôi." Nàng lạnh nhạt nói, "Ngươi hãy xem những thứ nghiêm túc hơn đi."
Vân Thư Trần bước đến khung cửa, siết chặt tay, nhưng không quay đầu lại, "Từ hôm nay, ngươi hãy dọn dẹp đồ đạc và ra khỏi phòng của ta. Hãy suy nghĩ kỹ lưỡng, nghĩ cho thấu đáo rồi đến nói chuyện với ta. Đừng suốt ngày nói những lời hay ý đẹp bên tai ta, sau này hỏi lại thì chỉ nói là sư đồ tình thâm."
Cô nương kia đoán chừng là hoàn toàn ngỡ ngàng, yên lặng không nói một lời nào.
Vân Thư Trần vốn dĩ nên mềm mỏng hơn, nàng chung quy cũng là lần đầu nuôi dưỡng đồ nhi, ngoại trừ việc có nhiều chỉ điểm về mặt tu luyện, nhưng về mặt tình cảm muôn màu muôn vẻ nàng cơ hồ là buông lỏng quản lý, hoàn toàn là để đồ nhi của mình tự khám phá, cho rằng đến tuổi là tự nhiên sẽ hiểu được nhiều điều.
Nhưng nàng xác thực là đã quên mất đồ đệ của nàng không giống với Nguyễn Minh Châu thích thế giới náo nhiệt bên ngoài. Khanh Chu Tuyết đại đa số thời gian đều là ở trên núi tu luyện, tu luyện chính mình thành Vô Vi Đạo*, không nói một lời, toàn thân xa cách quạnh quẽ.
(*Vô Vi Đạo: Ở đây ý chỉ là Khanh Chu Tuyết không màng đến sự vui thú bên ngoài, không muốn đi đâu.)
Vân Thư Trần bước ra ngoài, cảnh xuân rực rỡ đập vào mắt. Khi sắp sửa để lại đồ đệ hoàn toàn ở phía sau, trong lòng nàng lại trào dâng nhiều điều không nỡ.
Nàng biết Khanh Chu Tuyết sẽ không lừa dối, mỗi câu nói đều mang theo mười hai phần chân thành.
Bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ càng, vì sao lại phải phiền muộn trong lòng?
Còn không phải chính mình thật tâm thật ý, mơ hồ cảm thấy sắp nước chảy thành sông, sau đó lại bị dăm ba câu nói như một gáo nước lạnh giội vào, tựa như chỉ có một mình mình đang diễn kịch.
Tuy nhiên, một tia do dự lại lấp ló khiến nàng không thể tỏ bày --- nàng biết rõ mình quan trọng đến mức nào trong lòng đồ nhi, và hành động này thực chất ẩn chứa ý đồ ép buộc.
Trong lòng nàng biết rõ, nhưng là vẫn làm như vậy. Loại lời nói như thế này, hồi trẻ nàng dùng không ít, chỉ là chưa bao giờ dùng trong chuyện tình cảm. Huống hồ lại dùng với một cô nương không quá hiểu chuyện này.
Bản thân nàng cũng khinh ghét chính mình.
Nói cho cùng, phần lớn vẫn là tức giận bản thân.
Vân Thư Trần dừng bước, định quay lại an ủi tiểu đệ tử đã trải qua nhiều sóng gió hôm nay.
Nàng đứng trong gió xuân rất lâu, nhưng với tư cách là sư tôn, chút tôn nghiêm cuối cùng cũng khiến nàng từ bỏ ý định này. Quay người rời đi.
Có thể tách ra mấy ngày cũng tốt.
Cũng như chờ được mây tan thấy trăng sáng, dọn dẹp sạch sẽ mới có thể nhìn rõ.
***
Ban đêm.
Khanh Chu Tuyết đứng lặng bên cửa sổ, đẩy cửa ra, thấy đèn trong phòng Vân Thư Trần đã tắt. Trong lòng không khỏi nghĩ, nàng không có người ôm, liệu ban đêm có lạnh không?
Giật mình nhận ra giờ đây xuân ý đã nồng, khí hậu ôn hòa, những bông hoa rực rỡ nở rộ có phần rực rỡ. Sư tôn sẽ không lạnh, quả thật không cần nàng nữa.
Nhớ lại ngày đầu tiên đến Hạc Y Phong, nàng chọn căn phòng xa nhất. Lúc ấy nàng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy Vân Thư Trần dường như không quá thích mình, nên rất sáng suốt mà không lại gần gây ra phiền toái. Lại nghĩ tới năm mười bốn tuổi, nhìn thấy nàng xuất quan vào đêm hôm ấy, trong lòng mờ mịt, không biết tương lai ra sao, cũng nghỉ lại trong căn phòng này.
Lúc nào rảnh rỗi, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh của nàng. Ngắm mặt trời mọc trên sông đỏ thắm như môi nàng, ngắm dòng nước uốn lượn quanh núi xanh biếc, lại như đôi mắt nữ nhân xinh đẹp động lòng người. Khi đi trên Hạc Y Phong, vô tình ngước nhìn thấy một mảng mây chiều dịu dàng, lại giống như hình bóng y phục của nàng.
Nàng mở mắt nhìn vạn vật trên đời, nhưng trong tâm trí lại luôn nhớ về rất nhiều sắc thái của Vân Thư Trần.
Đây có phải... là yêu không?
Khanh Chu Tuyết trở về bên giường, quấn chăn quanh người. Chiếc chăn bông này là chăn mới, lấy ra từ tủ gỗ, mang theo mùi hương mát lạnh của gỗ. Nàng hít hà trong đó một hồi lâu, nhưng không tìm thấy chút cảm giác quen thuộc nào.
Vì vậy, một cách rất tự nhiên, nàng mất ngủ.
Nàng vẫn luôn cho rằng sư tôn cần nàng sưởi ấm, nhưng không ngờ rằng cuối cùng, chính mình mới là người cần sư tôn. Những lời mà Vân Thư Trần nói với nàng hôm nay có cái hiểu cái không, nàng càng nghĩ càng trằn trọc, cuối cùng đành cầm đèn đứng dậy, đi một mạch đến thư phòng.
Nàng khẽ khàng đẩy cửa ra, nhưng lại phát hiện Vân Thư Trần vốn không ngủ, mà đang ngồi trong thư phòng, khoanh tay, những điểm linh quang hiện ra trước mặt nàng, điều khiển dòng nước, tạo thành những hình ảnh tinh xảo, lơ lửng giữa không trung, được ánh đèn chiếu sáng lấp lánh, như ngân hà đang chuyển động.
Nàng thần sắc bình tĩnh, đang thôi diễn một tràng diện quẻ tượng mênh mông vĩ đại. Biết Khanh Chu Tuyết đi vào, nhưng nàng cũng không nói gì về điều này, chỉ hỏi han một cách bình thường, "Ngủ sớm đi."
"Ừm."
Khanh Chu Tuyết vốn dĩ muốn nói mình không ngủ được, nhưng thấy sư tôn hình như không có ý muốn trò chuyện cùng nàng, ngàn lời vạn ngữ bỗng dưng nghẹn lại nơi cổ họng.
Nàng chỉ khẽ hỏi một câu, "... Thoại bản của sư tôn, có thể cho ta mượn xem được không?"
Vân Thư Trần im lặng một lát, "Xem đi."
Sau đó, nàng lại bổ sung, "Chỉ xem cho vui thôi, không nên tin tưởng hoàn toàn."
Khương Thư Tuyết vâng một tiếng, có chút lúng túng nhấn vào cái hốc tối, lấy đại một quyển trong số những thoại bản có tên khác nhau, chỉ muốn mau chóng cáo lui. Dù sao, thần sắc của sư tôn cũng không có vẻ gì là chào đón nàng.
Vân Thư Trần liếc mắt nhìn một cái, bỗng chốc càng thêm đau đầu, cũng không biết có phải là trời trêu ghẹo hay không, Khanh Chu Tuyết lại vớ lấy quyển sách 《 Dĩ hạ phạm thượng 》, đi rất nhanh.
Nàng há to miệng, nhưng chỉ có thể nhìn theo bóng áo trắng kia biến mất trong màn đêm.
Chẳng lẽ nàng còn có thể ngăn cản được sao?
Vì đã nói là sẽ cho mượn, đột nhiên đổi ý thì không hay lắm. Nếu báo cho đồ nhi rằng chỉ có mấy quyển này không cho nàng đọc, chẳng phải là... càng thêm lộ liễu sao?
Vân Thư Trần thu hồi ánh mắt, làm như không hề trông thấy.
Tràng thôi diễn trước mặt bởi vì cõi lòng hỗn loạn, ngay khi Khanh Chu Tuyết khép cửa lại, cũng đã tán loạn không ra hình dạng gì. Vân Thư Trần khẽ thở dài, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại những cảnh tượng kinh điển trong quyển thoại bản kia.
Lỡ đâu đồ nhi hỏi nàng vì sao lại có loại sách này, có lẽ nàng phải nói rằng Việt Trường Ca nhét cho nàng. Tuy nhiên, Khanh Chu Tuyết dường như không phải là người thiếu tinh tế như vậy, nếu nàng biết - chắc chắn sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đại khái là sẽ không hỏi như vậy.