Lúc Vương Huyền chạy đến nơi, Yến Hoài đang chuẩn bị lao đến khu nhà máy bỏ hoang cùng với lực lượng cảnh sát.
Ông ta vốn đã xin nghỉ phép rồi cùng gia đình đến Hải Thành nghỉ dưỡng, lúc nhận điện thoại từ Hồ Hiểu An, ông ta bị dọa cả người một thân mồ hôi lạnh, dốc hết tốc độ chạy thật nhanh tới.
Phim là do ông ta thuyết phục người nhận, nhân viên đoàn cũng dùng người của công ty, mặc dù không ai lường trước được sự việc này, nhưng nếu Ninh Sơ thật sự xảy ra chuyện, có lẽ cả đời ông ta khó mà yên ổn.
"Tôi đi với anh, tôi có thể cung cấp cho đội y tế một số thông tin về Tiểu Ninh," Vương Huyền trầm giọng nói, "Tôi sẽ không gây phiền phức cho mọi người, nếu có sự cố hay yêu cầu gì, nửa đường thả tôi xuống cũng không muộn."
Yến Hoài không nói gì, cũng không ngăn cản ông ta, sau khi lên xe, tùy ý để Vương Huyền ngồi bên cạnh mình.
Trên tay vẫn nắm chặt tấm ảnh hoang đường kia, nắm đến nhàu nát, nhưng từ lúc ra khỏi phòng khách sạn, anh chưa một lần nhìn nó.
Chỉ cần nhìn thấy nó từ khóe mắt, anh liền cảm thấy trái tim đau nhói.
"Tấm ảnh này làm sao cậu có?" Vương Huyền cất giọng kinh ngạc, chỉ vào bức ảnh chụp trong tay anh, kinh ngạc nhìn qua.
"...Ông biết về nó?" Yến Hoài cau mày.
"Làm sao tôi lại không biết được?" Nghĩ đến chuyện trước đây, Vương Huyền cảm thấy tiếc nuối, "Nếu không vì bức ảnh này, Ninh Sơ có lẽ đã sớm có thể đóng vai nam chính rồi, cũng không cần để lãng phí mấy năm vô ích."
"Ông có ý gì?"
Qua lời kể Hồ Hiểu An cùng một số suy đoán trước đó, Vương Huyền đã đại khái hiểu được mối quan hệ giữa người này và Ninh Sơ, nhìn anh ta căng thẳng như một con thú hoang, lại nghĩ đến thân phận, cảm thấy mình sống đã đủ lâu rồi, thở dài, chậm rãi hồi tưởng lại.
"Lúc đầu tôi không hề biết về bức ảnh này. Trong thời gian đó, Ninh Sơ có vận khí rất tốt trong giới giải trí, ngoại hình của cậu ta trong giới cũng vô cùng nổi bật, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ, cho dù sau lưng không có thế lực hay kim chủ bao dưỡng nhưng ở công ty luôn nỗ lực rất nhiều, thời tới có thể phất lên nhanh tróng."
"Bất quá, vào thời điểm đó lại trùng với thời kì hoàng kim của các tân binh mới khác ở trong nước Cậu ta lập tức trở thành tiêu điểm bị các công ty khác nhắm đến. Họ đã lén lút dụ dỗ cậu ta nhưng thất bại, tôi không hiểu họ tìm ra tấm mảnh đó bằng cách nào, nhưng nó đã bị đăng tải tràn lan trên internet trước khi tôi biết đến nó."
Trái tim của Yến Hoài như bị hung hăng đâm một nhát.
"Chuyện xảy ra cách đây vài năm. Lúc đó công ty chúng cũng tôi mới thành lập, tôi lại chưa có kinh nghiệm, cũng không có đội ngũ pr chuyên nghiệp. Đột nhiên bức ảnh xuất hiện khiến chúng tôi không kịp phản ứng. Lúc tôi hỏi Ninh Sơ, cậu ta không muốn giải thích vì sao lại có bức ảnh này, chỉ nói đó là hiểu lầm, cậu ta không có tiền án hình sự gì".
Vương Huyền muốn hút thuốc, nhưng nhìn xung quanh vẫn là không hút: "Cư dân mạng lúc đó đã mắng cậu ta rất độc ác, hơn nữa đại đa số họ không biết gì nhiều về tân binh mới như cậu ta, họ không quan tâm cậu ta là ai, cứ tiếp tục mắng chửi điên cuồng..."
"Chưa có tuyên bố chính thức hay lời xin lỗi nào từ phía cảnh sát. Chỉ một lời giải thích từ phía công ty chúng tôi thì rất khó xoay chuyển cục diện. Hơn nữa, cho dù lúc đó hay bây giờ, mọi người sẽ chỉ quan tâm đến nội dung bức ảnh đó hơn là một lời giải thích rõ ràng."
"Thời gian đó Tiểu Ninh rất khổ sở. Có lẽ ai đó đã cố tình khơi gợi lại những thứ không nên khơi gợi. Vốn dĩ cậu ta đã khôi phục một chút. Sau sự cố lần đó, cậu ta càng trở nên càng suy sụp hơn. Suốt khoảng thời gian đó cậu ta chỉ được diễn mấy vai quần chúng nho nhỏ coi như nuôi sống bản thân qua ngày,chỉ một năm gần đây cậu ta mới khá lên một chút, cũng chấp nhận đối mặt với chuyện này."
Vương Huyền lắc đầu: "Cậu ta là một đứa trẻ rất tội nghiệp."
"Hồi phục một chút... Ông nói như vậy là có ý gì?"
Vương Huyền quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của người thanh niên trước mặt, càng cảm thấy khó hiểu, ông ta không biết quan hệ giữa hai người là như thế nào, nhưng nghĩ đến việc Ninh Sơ một mình đi cả quãng đường dài vừa rồi, ông ta thân là trưởng bối, vẫn là người đau khổ nhất, mở miệng dứt khoát nói.
—— "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta, chính là ở trong bệnh viện, người gần như cận kề với quỷ môn quan, rất khó để hồi phục hoàn toàn."
Yến Hoài gương mặt trắng bệch, tay run run, bức ảnh nhẹ nhàng rơi xuống sàn xe nhưng lại như có thứ gì đó nặng nề đánh vào trái tim anh.
"... Tôi không biết cụ thể nguyên nhân, chỉ nghe cậu ta nói vết thương là do tai nạn xe cộ gây ra, không may đã bỏ lỡ thời gian vàng điều trị, cơ thể có rất nhiều vấn đề, cần phải tiến hành vài lần phẫu thuật, nhưng sau lần phẫu thuật đầu tiên, một chút tiền cũng không còn. Đừng nói là phẫu thuật, đến việc đơn giản như thuốc giảm đau không mua được, sau này cậu ta lại coi việc nhai thuốc giảm đau như cơm ngày ba bữa, tôi đoán cậu ta ám ảnh việc trước đây không mua nổi thuốc giảm đau, thật con mẹ nó đồ tàn phế, người ta tiêu tiền trả thù đời, cậu ta uống thuốc trả thù đời....."
Vương Huyền xả hết nỗi tức giận, nhỏ giọng chửi bới, tiếp tục nói: "Hỏi người nhà của cậu ta, liền nói đều đã chết hết, họ hàng ruồng bỏ, hỏi cậu ta bao nhiêu tuổi, im lặng nửa ngày mới nói mình mười bảy, nói xong chỉ biết khóc."
Yến Hoài nhìn đám cỏ dại ngoài cửa sổ xe, cảm thấy trái tim trong lồng ngực đã vỡ thành bột mịn, cả đời cũng không thể hàn gắn lại được.
"Sau này, tôi đã đưa cậu ta vào ngành, trở thành một nghệ sĩ. Kỳ thực có một công ty tốt hơn muốn chiêu mộ cậu ta. Tôi cũng nói với cậu ta rằng cái tính cách này của tôi không thể làm nên sự nghiệp lớn, cậu ta sẽ phải chịu thiệt thòi, nếu muốn rời đi, hai bên có thể chấm dứt hợp đồng trong hòa bình, tiền vi phạm hợp đồng sẽ thoả đáng... nhưng cậu ta lại không đi."
Vương Huyền bất đắc dĩ cười cười: "Cậu ta nói, nếu như lúc đó người cậu ta gặp không phải là tôi, mà là người khác có ác ý, dụ dỗ cậu ta, có lẽ cậu ta vẫn sẽ đồng ý đi theo, bởi vì lúc đó cậu ta rất đau đớn."
Yến Hoài hung hăng nhắm mắt lại, thế giới hoàn toàn yên tĩnh trở lại, trong đầu chỉ còn lại những âm thanh của cây huyền* đứt đoạn.
...
Họ đi theo một con đường tắt hoang vu, chỉ vỏn vẹn một giờ liền đuổi đến gần khu nhà máy bỏ hoang, Vương Huyền được sắp xếp đợi trong xe, ông ta nhìn Yến Hoài mở cửa xe, không biết vì sao lại buột miệng hỏi: " Tiểu Ninh đối với cậu rốt cuộc là cái gì?"
Ông ta biết, mặc kệ Tô gia hay Yến gia, hai con quái vật khổng lồ này đều có thể dễ dàng kéo Ninh Sở vào dòng nước lũ, đập đến tan xương nát thịt, mà kẻ trước mặt ông ta lại chính là người đứng đầu cả hai gia tộc này trong tương lai.
Vương Huyền nhìn bóng dáng người này từ phía sau, đột nhiên cảm thấy chỉ trong một hai giờ ngắn ngủi, khí chất người này liền thay đổi, nghe xong lời của ông ta cũng không quay đầu lại, một tay giữ cửa xe, giọng nói trầm và kiên định của anh liền khiến ông ta cảm động..
"Là cuộc sống của tôi."
...
Cảnh sát được huấn luyện bài bản, sau khi xác định vị trí cụ thể của ngi phạm, đội súng bắn tỉa nhanh chóng có mặt tại chỗ, lúc này Yến Hoài nhận được cuộc gọi từ Bạch Tinh Lan.
Tưởng tượng Ninh Sở cách đó không xa đang phải chịu đau đớn, Yến Hoài cầm điện thoại mấp máy môi, không thốt nên lời.
Đối phương tựa hồ cũng đã nhận ra, tính toán thời gian: "Anh tới rồi đúng không? Tôi biết anh chắc đã đem theo người tới đây, nhưng tôi chỉ cho phép một người tiến vào, cẩn thận một chút, nếu thêm một người, Ninh Sơ sẽ chảy thêm một giọt máu."
Cúp điện thoại, Yến Hoài hít sâu một hơi, cụp mắt xuống, hướng đội trưởng lực lượng cảnh sát gật đầu: "Tôi tự mình đi vào, các anh ở bên ngoài."
"Được." Đội trưởng Thích không ngờ có thể thuận lợi đi vào nhanh như vậy, cũng không ngờ có thể thay đổi được suy nghĩ của Yến Hoài, cẩn thận dặn dò: "Chú ý an toàn, chúng ta sẽ hành xử tuỳ theo hoàn cảnh, đội súng bắn tỉa đã vào tầm ngắm, đến lúc đó anh cố dụ người tới gần cửa sổ, bọ họ lập tức hành động."
Mặc áo chống đạn, Yến Hòai kéo dây đai, nhấc chân đi về phía nhà máy bỏ hoang.
Nơi này tựa hồ như đã bị bỏ hoang từ lâu, sau trận mưa lớn, ổ gà khắp nơi đều là nước bùn, Bạch Tinh Lan quả thực điên không nhẹ, ngay từ đầu đã không định chốn tránh, vết bánh xe rõ ràng kéo dài vào trong, anh nhìn thấy chiếc ô tô đỗ bên ngoài tòa nhà xưởng với những bức tường xám lốm đốm.
Ánh mắt quét qua cốp xe rỗng tuếch, trong lòng khí thế mạnh tới mức gần như ngưng tụ thành tạp chất thoát ra sau giấc ngủ đông vĩnh hằng, bao phủ toàn thân bằng một tầng hắc ám.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Bạch Tinh Lan nhấn nút chụp của máy ảnh, lưu lại dáng vẻ của Ninh Sơ trong khung hình.
Thân thể yếu ớt mềm nhũn bị ánh sáng làm cho tái đi, tay chân trắng như sứ bị dây gai thô ráp trói chặt, lại nằm trong đống đổ nát bụi bặm ở nhà xưởng, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, nhưng lại lộ ra vẻ khốn khổ như vừa bị hành hạ, nhìn vào thật khiến người ta kinh hãi.
"Cậu thật đẹp khi ở trong những ảnh của tôi, cậu vĩnh viễn nên sống trong những bức ảnh này..."
Bạch Tinh Lan xoay máy ảnh, lẩm bẩm nói, liếc nhìn ông già với đôi mắt vẩn đục: "Chú Ngô, cầm lấy con dao bảo vệ cậu ấy, phần còn lại để tôi."
Ngô Thủ Đức là một ngư dân cậu ta gặp lúc đi khám phá ở quanh Hải Thành, lão đã quá già để ra khơi, gia đình lại cần tiền, được Bạch Tinh Lan giúp đỡ mấy lần, mang ơn đến mức nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu ta.
Lần bắt cóc này là hắn tùy hứng, không ai dám giúp cậu ta làm chuyện thất đức như vậy, cậu ta đột nhiên nghĩ đến lão ta, liền nhờ lão tới 'làm một chút việc'.
Ông già mắt kém, từ nhỏ chưa từng đọc sách, cũng không biết chữ, cả đời chưa từng ra khỏi làng chài nên mới dại dột bị lừa làm đồng phạm.
Đặt con dao vào tay Ngô Thủ Đức, nhìn bàn tay thô ráp chai sần của lão đang bóp lấy chiếc cổ trắng mềm của Ninh Sơ, trong xưởng vang lên tiếng bước chân nhỏ.
"Bạch Tinh Lan."
Giọng nói khàn khàn dường như gió giật trong cơn mưa.
"Cuối cùng cũng tới rồi, người chiến thắng cuộc chơi, Yến học trưởng."
Yến Hoài đứng im lặng giữa nhà xưởng, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông đang thở thoi thóp cách đó vài mét, trái tim anh như bị đốt cháy.
"Tôi tới như anh muốn, anh nhắm vào tôi đúng không, thả em ấy đi, cơ thể em ấy sắp không chống đỡ nổi nữa."
"Sao mà không chống đỡ được?" Thuốc chỉ có tác dụng làm tê liệt mà thôi... " Bạch Tinh Lan đột nhiên nở nụ cười, ném cho anh một cái lọ, "Đúng rồi, anh không biết, tôi đã đổi thuốc cho cậu ấy rồi, một loại thuốc giảm đau, cậu ta đã nhai 6, 7 năm nay rồi."
Chiếc lọ nhỏ lăn đến bên giày, rõ ràng là lọ thuốc anh từng nhặt lên, lại chưa từng nhìn kĩ nó, hiện tại nhìn nó thật nhức mắt.
Anh thậm chí không biết rằng Ninh Sơ đã uống thuốc giảm đau suốt sáu bảy năm.
Yến Hoài ngồi xổm xuống, nhặt lọ thuốc bỏ vào trong túi, ngước mắt lên, hốc mắt tràn đầy máu tươi đỏ tươi.
Bạch Tinh Lan thích thấy vẻ mặt của anh, đau đớn, tuyệt vọng, tan nát cõi lòng.
Cậu ta rút ra một tấm ván gỗ dài ở bên cạnh, chậm rãi đi từ chỗ Ninh Sơ, nhếch mép giơ tấm ván lên, hung hăng đập mạnh vào đầu Yến Hoài.