Ninh Sơ sợ mùi khói thuốc ảnh hưởng đến cậu nhóc, chơi cùng Cầu Cầu một lúc liền đi tắm rửa.
Mặc dù không lạnh đến buốt giá nhưng buổi tối ở Hải Thành vẫn có lạnh, nhất là gần đây nhiệt độ giảm, sau khi tắm rửa bằng nước nóng rồi thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, cả người cũng trở nên lười biếng thả lỏng.
Chỉ là khi hơi nóng trong phòng tắm dần dần tan đi, cơn đau âm ỉ quen thuộc bò lên lồng ngực hắn, một hồi liền choáng váng, hắn nhìn thấy gương mặt có chút tái nhợt của mình trong gương, hai má vừa bị hơi nóng hun đỏ ửng dần tan biến.
Sao lại thế này?
Ninh Sơ chống lên bồn rửa tay thở dốc, bàn tay đỡ ngực siết chặt, có chút đau đớn, cố gắng bình tĩnh lại, cũng không phải là loại đau không chịu nổi.
Loại cảm giác này gần đây mới xuất hiện, nó trở nên khá thường xuyên hơn. Tim có vấn đề? Hẳn là sẽ không xui xẻo đến mức đó...
Hắn có chút hoảng, vừa lẩm bẩm vừa xoa xoa, đột nhiên có tiếng gõ cửa từ Yến Hoài: "Cục cưng, em không sao chứ? Sao lại im thế?"
"... không cho người ta mặc quần áo à?"
Ninh Sơ buông tay, quay người lại, thấy Yến Hoài trực tiếp mở cửa đi vào, còn thuận thế đóng cửa lại.
"Không chông em, anh vào đây làm gì?" Ninh Sơ hai tay đặt ở trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch phía sau, nhếch miệng cười, nghiêng đầu nhìn người trước mặt, tóc đen, đồ đen, kiêu ngạo mà cấm dục, xem ra lòng anh có chút ngứa.
Không chờ vệt đỏ ửng xuất hiện trên gương mặt hắn, đã bị người một phen ôm sát vào lồng ngực, hắn bị anh ôm chặt trong lòng, cái đầu đầy lông tơ vùi vào hõm cổ hắn mà hít thật sâu.
"A-! Ngứa..." Ninh Sơ duỗi tay khẽ đẩy cái đầu mềm mại kia, giây tiếp theo bị ôm càng chặt hơn nữa, hắn ở giữa bồn rửa mặt và Yến Hoài không hề nhúc nhích.
Hắn không biết Yến Hoài muốn làm gì, có chút khẳn trương, nhỏ giọng nói: "Cầu Cầu vẫn ở bên ngoài."
"Anh ôm em một lúc, chỉ một lúc thôi." Yến Hoài không động đậy tay chân nữa, chỉ ôm chặt người vào lòng, mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng khiến lòng anh bình yên, thần kinh cũng bớt căng thẳng đau đớn.
Ở một khía cạnh nào đó, Ninh Sơ chính là một liều thuốc tốt nhất đối với anh.
Khi người này lặng lẽ dựa vào vai anh, anh mới thật sự có cảm giác mình chính thức có được ai kia.
Trị liệu bằng thôi miên mấy ngày nay không có tác dụng, bản thân anh cũng không nhớ thêm bất cứ một điều gì, không hiểu sao cứ sau mỗi đợt điều trị, anh lại rơi vào trạng thái trầm cảm một thời gian, thậm chí còn thấy bi thương, đầy khổ sở và lo lắng.
Bác sĩ tâm lý nói, đấy là những kí ức được khơi lại sau thời gian đóng kín, anh bị mất trí nhớ quá lâu nên chỉ có thể từ từ chứ không thể vội vàng, nói chung là quá trình này bắt đầu từ những cảm xúc, anh có thể không nhớ dĩ vãng nhưng cảm xúc thì lại có phản ứng.
Nhưng Yến Hoài không hiểu tại sao cảm xúc tiêu cực lại sâu đậm và mạnh mẽ đến vậy, anh cảm thấy nguyên nhân không phải đến từ gia đình nơi anh lớn lên, có lẽ là do Ninh Sơ.
Nhưng tình yêu tuổi học trò, tại sao lại bi thương nhiều như thế?
Chẳng lẽ Ninh Sơ thật sự ở trong chiếc xe đó?
Nhưng chính hắn nói không có, Yến Hoại tra lại hồ sơ vụ tai nạn, kết quả vẫn giống như những lần trước, không có dấu hiệu của người thứ hai.
Nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp...
"Ca ca còn muốn ôm em bao lâu?" Giọng nói yếu ớt của Ninh Sơ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, "Em hơi chóng mặt."
Yến Hoài nhanh chóng buông hắn: "Sao vậy?"
"Thông gió ở đây không tốt, có hơi ngột ngạt." Mặt Ninh Sơ hơi đỏ, nhanh chóng vỗ vỗ mặt Yến Hoài "Đi ra ngoài đi."
Thực ra là cơn đau âm ỉ từ lồng ngực, hắn muốn đi nằm, không muốn đứng ở đây nữa.
Yến Hoài híp mắt, hôn môi đột ngột không làm anh bỏ qua sự lười biếng và yếu ớt đến từ Ninh Sơ, anh vươn đầu ngón tay ra xoa xoa đôi môi tím tái trước mặt, cầm lấy ngón tay hắn, bộ đồ ngủ đơn bạc, đầu ngón tay cũng bắt đầu thấy lạnh.
Nhìn đối phương sắc mặt lạnh lẽo, Ninh Sơ trong lòng chột dạ, im lặng bị dẫn ra ngoài, lại bị Cầu Cầu với bình sữa trên giường chọc cười.
"Cầu Cầu có thể tự chơi một mình, là một đứa trẻ dễ nuôi."
Yến Hoài liếc một cái, không nói thêm, nhét hắn vào ổ chăn, nghiêm mặt cảnh cáo Yến Tranh Vũ: "Không chơi nữa, uống sữa xong để cho anh đi ngủ, nếu không anh sẽ gói ghém em lại đưa em lên máy bay trở về ngay lập tức. "
"Không, không, em muốn chơi với anh cục cưng! cục cưng—!"
Yến Cầu Cầu giống như con sâu róm, nhăn mặt cúi người hướng thật mạnh vào vòng tay Ninh Sơ, nhưng Yến Hoài nhanh chóng xách cậu nhóc lên: "Anh ấy không khỏe, đừng nghịch."
Lúc Yến Hoài nói câu này, anh đang rất khó chịu, lông mày hằn lên một tia sắc, khí lạnh làm đứa trẻ sợ hãi, sâu róm im re, cũng ngừng nhảy nhót. Truyện BJYX
"Đi ngủ."
Một câu liền đem Yến Cầu Cầu rớt nước mắt, nghẹn không nói được câu gì.
Ninh Sơ vươn tay muốn cứu nhóc, bất đắc dĩ nói: "Hay để em ấy nằm đây đã, bao giờ ngủ rồi đặt về lại giường nhỏ, vừa uống sữa liền khóc dễ sặc lắm."
Yến Tranh Vũ rất thông minh, sau khi hiểu ra, vội vàng thu mình vào trong chăn, kề sát Ninh Sơ, dáng người nho nhỏ, không khóc ra tiếng, lau nước mắt nhìn đáng thương vô cùng.
Ninh Sơ nghiêng người ôm nhóc, cười nói: "Người Cầu Cầu ấm ghê, thật giống cái bếp lò."
"... Thế thì đừng nô đùa, ôm để sưởi ấm là được rồi, nghỉ ngơi thật tốt, anh đi tắm trước," Yến Hoài vưốt ngón tay trên má Ninh Sơ, "Trước khi em trở về, anh đã tắm cho Yến Tranh Vũ "
"Ừ, anh đi đi."
Nhìn thấy Yến Hoài vào phòng tắm, Ninh Sơ quay đầu lại hôn lên khuôn mặt đầy thịt của con sâu róm nhỏ: "Cầu Cầu ngoan không khóc nữa, mau ngủ đi, nếu không ngoan, Yến Hoài sẽ tức giận, về sau không cho anh chơi với em. "
"Yến Hoài rất đang sợ, em sẽ ngoan..." Yến Cầu Cầu nước mắt lưng tròng ôm cổ anh, "Cục cưng sao không khỏe? Anh bị ốm à?"
Cơn đau âm ỉ trong lồng ngực có chút khó chịu, Ninh Sơ hốt hoảng trong chốc lát, muốn tìm thuốc giảm đau, bỗng nhiên ý thức được Yến Hoài sẽ đến ở chung, tối hôm qua hắn đã giấu lọ thuốc đi.
Hắn xoa đầu Yến Tranh Vũ: "Không, anh làm việc cả ngày, có chút mệt mỏi."
"Vậy anh mau ngủ đi!"
Yến Cầu Cầu nghiêm túc bịt mắt lại, chợt nghĩ đến điều gì đó, ghé vào tai Ninh Sơ thì thầm: "Cục cưng, hôm nay em không muốn ngủ giường nhỏ, em ngủ cùng anh được không? Em rất nhớ anh, người anh có mùi thơm lắm, dễ ngửi hơn mùi của mẹ. "
Thanh âm mềm mại khiến trái tim Ninh Sơ như muốn tan chảy, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo: "Anh xin lỗi Cầu Cầu, hôm nay không được."
"Tại sao?" Yến Cầu Cầu uỷ khuất mím môi.
"Bởi vì anh Yến Hoài còn nhớ anh nhiều hơn," Ninh Sơ thở dài rũ mắt xuống, "... Hơn nữa, hình như anh Yến Hoài phải ôm anh mới có thể ngủ ngon, anh cũng thương anh ấy."
...
Trẻ con rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Yến Hoài mang theo khí nóng bước ra ngoài, Yến Tranh Vũ đã nhắm nghiền mắt lại, ngay cả bản thân Ninh Sơ cũng có chút buồn ngủ.
Ánh đèn xung quanh chợt mờ dần, nguồn nhiệt nhỏ bên cạnh cũng nhẹ nhàng bị mang đi, hắn khẽ mở mắt, nhìn bóng dáng thon dài bên giường rồi đưa tay về phía hắn.
Lúc trước khi không được khỏe, hắn thích khoa trương sự khó chịu, làm nũng với Yến Hoài, cảm lạnh nhỏ cũng rên rỉ kêu đau đớn khắp nơi, giống như người không xương mắc bệnh nan y.
Hiện tại thói quen đó đã không còn, hắn không còn làm quá hay thậm chí dễ dàng nói ra nỗi đau, nhưng khi nhìn thấy người này, hắn bất giác có chút xót xa trong lòng.
"Còn khó chịu?" Yến Hoài vén chăn nằm vào, mu bàn tay trên trán hắn, "Không phát sốt.".
"Không khó chịu, chắc chỉ là buồn ngủ thôi..." Ninh Sơ kéo tay anh xuống, ngón tay vô tình chạm vào vết sẹo trên ngón áp út trái, chậm rãi vẽ theo đường tròn, nỉ non: "Anh tháo nhẫn rồi? "
"Ừ, anh sợ sẽ khiến em bị lạnh nếu chạm vào."
Ninh Sơ nhớ tới nguyên nhân lúc trước anh nhắc tới việc đeo nhẫn, trong bóng tối ám muội nhếch mép: "Anh cảm thấy khó chị khi em chạm vào nó?"
Yến Hoài khẽ cười: "Rất kỳ quái, một chút cũng không."
Anh ôm Ninh Sơ vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên phiếm môi non mềm không mang theo chút dục vọng nào.
"Anh bị thương là vì em."
"Đại khái cũng đoán được."
Yến Hoài khẽ thở dài, vỗ về người đang buồn ngủ trong lòng, như đang dỗ một đứa trẻ ngủ: "Cục cưng, phải hơn mười ngày nữa vai diễn của em mới hoàn thành đúng không?"
"Vâng......"
"Chờ đóng máy, anh đưa em về kiểm tra toàn bộ, bằng không anh không yên tâm."
Ninh Sơ hơi sững lại, ngữ khí không cho phép hắn cãi lại, khác hẳn giọng điệu khi thảo luận khi thăm dò trước đó.
Từ sau đêm giáng sinh, thái độ của Yến Hoài càng ngày càng cứng rắn, hắn biết dù có cự tuyệt hay lơ đi lần này, đối phương cũng sẽ không chịu thua.
Nhưng sau khi kiểm tra sẽ phát hiện ra rất nhiều vấn đề, anh sẽ biết cơ thể của hắn thậm tệ đến mức thế nào, cũng biết rằng vẫn còn hai chiếc đinh thép đính trong xương đùi của hắn...
Thậm chí vì khoảng thời gian quá thoải mái này, phát hiện ra hắn đã xem nhẹ cơ thể biết bao.
Tưởng tượng đến cảnh đó, Ninh Sơ liền cảm thấy da đầu tê dại, hắn kiên cường bảy năm, bỗng nhiên liền cảm thấy ' kiên cường ' này dễ dàng bị phá vỡ giống như hàng mã, hoặc là nói hắn mười bảy năm chưa từng ' kiên cường ' hơn người, cũng đã sớm biết, hắn sợ chính mình thừa nhận không được kết quả kiểm tra.
Cũng sợ Yến Hoài không thừa nhận được.
Hắn dường như đã trở thành một người bị cấm kỵ.
Cảm nhận được sự cứng ngắc từ hắn, Yến Hoài đột nhiên cảm thấy đau xót trong lòng, còn có rất nhiều không dành lòng nhưng khi nhìn xuống hàng mi rung động, anh vẫn nhẫn tâm trầm giọng nói: "Anh nhớ rõ ngày đó chúng ta gặp nhau ở Hi Thiên, anh đã nhặt được lọ thuốc của em, anh biết em dùng cái gì.".
Ninh Sơ cả người run lên, ngẩn ngơ ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt Yến Hoài trong bóng tối quen thuộc, nhìn một hồi, đột nhiên tỉnh táo lại, căng thẳng đến mức nước mắt trong vô thức chảy ra trong đôi mắt, phẫn nộ: "... lúc đó anh còn không thèm ý, anh lại lừa em..."