"Ta lúc đó chính vì không quản, mới để con lợi dụng sơ hở bày kế hại Khải Nhiên trở thành phế vật!"
Tô Thành giọng khàn đặc, giống như một cỗ máy gỉ sét, ốm đau bệnh tật dày vò cả ngày lẫn đêm, nghiến răng gầm lên một tiếng, hai chữ "phế vật" vừa thốt ra đã vang vọng khắp không gian rộng lớn, truyền thẳng qua khe nện thẳng vào một lỗ tai.
Tô Khải Nhiên ngồi ở ngoài cửa, hai tay chống vào bánh xe lăn, run rẩy co giật, sắc mặt tái nhợt một cách đáng sợ, nhưng đôi mắt lập tức đỏ như máu.
Là Yến Hoài! Đó là Yến Hoài!
Vốn dĩ cho rằng nửa đời sau của mình bị liệt là do mình xui xẻo, là do ông trời không công bằng, không ngờ là do trên rắn độc Yến Hoài bày mưu tính kế.
Quà mà Yến Hoài tặng, hắn nửa đời sau mãi mãi không thể rời khỏi xe lăn! Chưa kể còn các thứ biến chứng chết tiệt!
Sớm biết chuyện này, đáng lẽ lúc đó hắn thực sự nên giết chết anh ta!
Tô Khải Nhiên trong mắt cuồn cuộn sóng gió, nhưng hơi thở của gã trở nên nhẹ hơn, không một tiếng động lọt vào phòng.
Trong phòng, Yến Hoài nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên trên giường dường như đã già đi một tuổi, không khỏi khó hiểu nói: "Quả nhiên vẫn còn muốn giấu, bất quá cái loại ngu xuẩn như Tô Khải Nhiên, liệu có thể giấu được bao lâu. "
"Nó là em trai của mày! Nó có cùng huyết thống với mày! Sao mày có thể tàn nhẫn như vậy!"
Bầu không khí giảm xuống mức đóng băng.
Yến Hoài nhất thời không biết là do tiếng thở hổn hển 'ho ho' phát ra từ cổ họng của người đàn ông này khiến anh cảm thấy chán ghét, hay là câu nói kia khiến anh càng thêm chán ghét hơn.
Anh lấy ra một viên kẹo sữa từ trong áo khoác, bóc mở rồi cho vào miệng, vị sữa ngọt đậm đà tan ra trong miệng, dường như chỉ có loại mùi vị tựa như Ninh Sơ này mới có thể khiến anh bớt sinh khí, bản thân được trấn tĩnh.
"Ra vẻ đạo mạo, ý tứ sao, Tô Thành?" Anh thản nhiên vừa nói vừa nghịch giấy gói kẹo: "Tôi đã bị tai nạn xe hơi sau khi tốt nghiệp cấp ba. Ai là người khởi xướng? Ông thật sự không biết hay giả vờ không biết? Hử?
Anh ngữ khí bình đạm, như thể đang nói chuyện gì đó không quan trọng.
"...Quả nhiên đã biết."
Tai nạn xe hơi khiến anh mất trí nhớ là do Tô Khải Nhiên gây ra.
Tô Thành nản lòng mà nằm liệt giường, năm ngoái khi biết được kẻ chủ mưu khiến Tô Khải Nhiên bị liệt chính là con trai cả của mình, ông ta cũng đoán đối phương cũng biết mình bị Tổ Khải Nhiên hại.
Tuy rằng chưa từng nuôi nấng anh nhưng ông đối với người con trai này cũng có chút hiểu rõ, đối với Yến Hoài mà nói, nhà họ Tô cũng không phải là miếng mồi ngon, thậm chí còn không muốn dính dáng gì đến nhà họ Tô.
Nếu không phải vì những hành động nông nổi và bồng bột của Tô Khải Nhiên, con trai cả của ông ta sợ còn lười để ý đến nó.
Điều mà Tô Thành lo lắng nhất lúc này là, trước đây ông ta còn có thể cứu mạng Tô Khải Nhiên, nhưng ông ta còn sống được bao lâu nữa, ông ta chết rồi, đứa con trai nhỏ bé bị hư hỏng bị bại liệt vĩnh viễn đó có thể tồn tại được bao lâu trong bóng tối của Yến Hoài?
Huống hồ nghe nói Yến Hoài đã gặp lại người thanh niên đó, lúc đầu bọn họ che đậy sự tồn tại của hắn, nhưng bây giờ, có lẽ bọn họ không thể che đậy được nữa...
Ông ta hắng giọng: "Khải Nhiên lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện..."
"Ha!" Yến Hoài cảm thấy buồn cười, "Đánh giá thương thế của tôi lúc đó, quý công tử đây thực sự là rất thèm mạng của tôi đấy, so với việc đem nửa đời sau của cậu ta cắt đứt, thật sự đã quá tận tình tận nghĩa.
Mà những người mà anh phái đến lúc đó thực sự cũng suýt giết chết Tô Khải Nhiên, chẳng qua vẫn còn người này bảo hộ lúc đấy - Tô Thành không nói ra những lời đó.
Ông ta dừng lại, lồng ngực phập phồng bình tĩnh lại một chút: "Bất kể như thế nào, ân oán của hai đứa đã qua rồi, ta hi vọng có thể đưa Khải Nhiên ra nước ngoài dưỡng thương."
"Thế ông đưa nó đi đi."Yến Hoài nhún vai.
Tô Thành nghẹn hơi, giữa mày hiện lên lửa giận: "Mày phong toả khắp thành phố, nó nay còn không ra khỏi nổi thành phố C, ta đưa đi thế nào!?"
"Muốn tìm đường lui cho cậu ta. Phụ tử tình thâm. Cũng không tệ." Yến Hoài thản nhiên nói.
"Nếu con bằng lòng để nó đi, cổ phần dưới danh nghĩa của ta, ngay lập tức chuyển nhượng cho con! Với những thứ con có, toàn bộ Tô gia sẽ là của con!" Tô Thành vội vàng nói.
"Không cần," Yến Hoài liếc nhìn đồng hồ, sau đó bình tĩnh đứng lên cài cúc áo, "Nước ngoài làm gì có chỗ nào thời tiết đẹp như thành phố C, mùa đông lạnh, mùa hè nóng, Tô Khải Nhiên tốt nhất để ở đây chết thối thành bùn thì hơn, đừng nghĩ có thể rời đi, còn về phần cổ phần của ông, tuỳ tiện đi, tôi có thời gian, không vội. "
Anh lưu lại cho Tô Khải Nhiên một cái mạng chó, không để nó nằm thoải mái ra nước ngoài phơi nắng.
Nhấc chân định đi ra ngoài, phía sau đột nhiên truyền đến câu hỏi cấp bách kỳ lạ của Tô Thành: "Yến Hoài! Gần đây con đang tìm cách khôi phục trí nhớ sao?"
Yến Hoài khẽ cau mày, quay đầu lại: "Quản nhiều quá, coi chừng chết sớm."
"À, còn có mẹ tôi sắp về nước, nếu gặp hy vọng ông có thể biết những lời nào nên nói và những gì không nên nói."
Anh nói xong cũng không thèm nhìn đến sắc mặt xám xịt kia mà đi ra khỏi căn phòng đầy bệnh tật.
Ở cửa có mùi thuốc thoang thoảng, anh không quan tâm mà rời khỏi biệt thự nhà họ Tô.
...
Hải Thành mấy ngày nay nhiều mây, theo dự báo thời tiết hai ba ngày tới sẽ có mưa, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ, đoàn phim đang phải tăng ca để kịp tiến độ, mặc dù đêm nay không có lịch trình nhưng hoàn thành công việc cũng đã 8h tối.
Ninh Sơ nhận điện thoại từ Hồ Hiểu An, trả lời Yến Hoài một tin nhắn WeChat, mím môi cười, sau đó vươn ngón tay ngửi mùi của mình, đầu ngón tay trắng nõn mỏng manh có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Trong phim Thẩm Lạc yêu cầu hút thuốc, cuối ngày hút thuốc lại nhiều hơn bình thường do thỉnh thoảng cảm thấy buồn ngủ, chờ lúc đóng máy hắn sẽ cố gắng cai thuốc.
Bỏ điện thoại vào túi lại bất ngờ bị Bạch Tinh Lan chặn lại trước khi về khách sạn, đối phương không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ trong vài ngày đã sút mấy cân, nguời xanh xao, tinh thần dường như không được tốt cho lắm.
"Sao thê, đạo diễn Bạch?"
"Yến Hoài hôm nay lại tới nữa đúng không?" Bạch Tinh Lan hỏi đến dứt khoát, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì.
Ninh Sơ cho rằng cậu ta bị áp lực quay phim quá nhiều, cũng không thích có người đến thăm ban, làm gián đoạn nhịp quay, có chút ngượng ngùng giải thích: "À... anh ấy chiều mới tới, vẫn luôn ngốc nghếch trong khách, không ở đây. "
Mang theo một gánh nặng nhỏ, cũng không thể ở đoàn đi lại khắp nơi.
Ai ngờ Bạch Tinh Lan như cũ rũ mi mắt, thần sắc nhàn nhạt: "Vậy sao, bây giờ cậu định đi cùng anh ta sao?"
"...... Ừ."
Ninh Sơ nghĩ giờ tan sở rồi sẽ không thành vấn đề.
Yến Hoài nói rằng anh sẽ đến thăm ban thường xuyên, nhưng kể từ Giáng sinh hôm nọ, đây là lần đầu tiên anh đến đoàn phim, cũng không biết anh đang bận việc gì trong thời gian này.
Nghĩ đến hai ngày lễ giáng sinh, trong lòng hắn lại có chút khô nóng cùng thẹn thùng, hắng giọng một cách mất tự nhiên, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một vệt đỏ.
Nghĩ đến những hình ảnh kỳ quái trong đầu khiến tim hắn đập nhanh hơn, nhưng hắn không để ý rằng ánh mắt Bạch Tinh Lan đang nhìn hắn đột nhiên trở nên rất sâu, một vệt u ám và lạnh lẽo điên cuồng lóe lên trong mắt cậu ta, cúi xuống nói: "Hai người tình cảm thật tốt, không có việc gì, đi đi."
Ninh Sơ không phản bác, cong mắt cười tươi như hoa đào: "Vậy thì tôi đi đây."
...
Trở lại khách sạn, ngay khi cửa được mở ra, hắn chưa kịp phản ứng thì một vật nhỏ như quả bóng đã vọt tới trước mặt, ôm lấy chân mình.
"Cục cưng! Người về rồi!!" Âm thanh trong veo ngây ngô.
Ninh Sơ không biết nên cười hay nên khóc: "Sao em lại gọi anh là cục cưng, đừng bắt trước anh của em gọi loạn, em mới là cục cưng, bạn nhỏ Yến Cầu Cầu."
Hắn bĩu môi nhìn Yến Hoà đang ngồi trong phòng: "Anh lại mua chuộc Hồ Hiểu An trộm thẻ phòng của em."
"Yến Tranh Vũ đòi vào mà. Một hai muốn đi tìm em, liền nhất quyết chờ ở đây, nếu không sẽ nằm ngủ chờ ngoài hành lang."
"..."
Ninh Sơ cúi người, đưa tay về phía bánh bao dính người: "Cầu Cầu, tới anh bế."
Yến Cầu Cầu vui sướng vươn bàn tay đầy thịt của mình ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt to tròn xoe, nhanh chóng thu tay về: "Không ôm, anh trai nói anh bị bệnh, ôm em sẽ không thoải mái, sẽ bị ngất!"
"... Nào có nghiêm trọng như vậy, ôm Cầu Cầu sẽ không sao."
Ninh Sơ chột da liếc nhìn căn phòng, bế Yến Cầu Cầu đóng cửa lại, ôm cục bông mềm mại vào lòng, tâm trở nên mềm nhũn.
"Cục cưng, anh còn không đến dự sinh nhật của em, anh đi đâu vậy?" Bàn tay ngắn ngủn của Yến Cầu Cầu vòng qua cổ hắn, bộ dáng uỷ khuẩn, "Mẹ nói anh đi chơi với anh Yến Hoài không thể đưa em theo. "
"..."
Không biết có phải do nóng hay không mà sắc mặt Ninh Sơ đột nhiên đỏ lên, người bên cạnh không lên tiếng, cười như không cười nhìn chằm chằm, áp lực càng tăng lên gấp bội.
"Chuyện đó... xin lỗi Cầu Cầu, là anh sai, sang năm nhất định sẽ nhớ..."
"Không được, năm sau là ngày kỷ niệm đặc biệt, em phải ở với anh." Yến Hoài thờ ơ nói, dừng lại: "Cùng nhau."
"Đừng có nói lung tung!" Ninh Sơ sợ tới mức lấy tay che miệng anh lại, tim đập thình thịch, cùng Cầu Cầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Yến Hoài không chút nhận sai, há miệng lộ ra hàm răng nanh, cắn nhẹ một cái: "Với chỉ số IQ hiện tại, làm sao nó có thể hiểu được."
Lòng bàn tay bị chạm run lên, Ninh Sơ nhanh chóng rút tay đặt Yến Cầu Cầu xuống, đuôi mắt và gò má ửng hồng: "Cầu Cầu ngoan, đừng nghe lời anh em nói bậy, em thích đồ chơi gì? Anh mua tặng em làm quà sinh nhật. "
Yến Tranh Vũ lập tức bởi vì món đồ chơi mà chuyển sự chú ý, nhảy nhót trên đôi chân ngắn của mình: "Ultraman! Muốn Ultraman!"
"Ồ, Ultraman, em cũng thích Ultraman? Anh đã nghĩ rằng anh là người duy nhất thích nó khi còn nhỏ."
"Em còn thích cái khác cơ, nhưng bố sẽ không mua chúng cho em..." Yến Cầu Cầu đột nhiên dẩu mỏ làm nũng.
"Thích cái gì nào? Nói cho anh, anh mua cho." Ninh Sơ nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của nhóc.
"Công chúa!" Cầu Cầu hưng phấn nhảy lên.
"A? Cái gì công chúa?"
"Công chúa Guinness!"
Ninh Sơ nhìn nhóc sửng sốt, sau đó ngã vào trong vòng tay của Yến Hoài, cười đến thở hổn hển: "... là công chúa Disney, cục cưng, cái gì mà công chúa Guinness, hahahahaha..."