Ba năm trước nàng đã cưỡi khoái mã, kéo theo mười xe sính lễ không quản gió mưa suốt ba ngày. Nàng dùng cách thức chưa một nữ tử nào trên đất Lưu Quốc này dám làm để cầu hôn hắn. Những tưởng ta vì quân hết lòng trong tim quân nhất định sẽ có ta. Nhưng không. Dù An Nhạc Vương chấp nhận mối hôn sự của nàng và hắn thì đã sao? Nàng vì hắn thay đổi bản tính lỗ mãng của một Xích Lung Vương tắm máu trên sa trường thì đã sao? Hắn căn bản chưa từng để nàng vào mắt, chưa từng lưu lại dù chỉ một câu nói của nàng trong tim.
Một tháng trước nàng thấy tấm thư hoà ly hắn đặt trong phòng, bản thân còn tưởng mình nhìn nhầm. Đến khi chính mắt nhìn thấy hắn và Trưởng công chúa cùng nhau ước hẹn dưới vườn đào, nàng mới nhận ra kết hôn cùng nàng với hắn mà nói chỉ là tạm bợ, chỉ là trò đùa cho qua thời gian đợi Trưởng công chúa giữ hoàng lăng cho vẹn đạo hiếu trở về. Nàng ấy thủ hoàng lăng trở về Triệu Huyền Nguyệt nàng liền mất phu quân. Nhìn hai người họ bên nhau hợp đôi như vậy lúc này nàng chỉ biết rút đoản đao cứa vào ngón tay, dùng máu đỏ điểm chỉ lên bức thư hoà ly bị nàng vò nát, giải thoát cho hắn, thành toàn cho hắn.
Nàng cúi đầu dùng đôi mắt mờ sương nhìn mộ phần của phụ thân và mẫu thân, vuốt mặt than thở: “Mẫu thân, người thật may mắn. Phụ thân nghe lời người như vậy, ngoan ngoãn quản phủ chăm con, để người thống khoái bay nhảy trên sa trường. Phải chi nữ nhi cũng có thể tìm được một tiểu phu lang mang về nuôi dưỡng, săn sóc như tiểu thê tử, nữ nhi thề sẽ không vô tâm khốn nạn như mẫu thân đâu. Mẫu thân cho nữ nhi một phu lang như vậy có được không?”
Bình luận truyện