Trong lúc Kuro còn đang nghỉ ngơi sau trận chiến vừa rồi thì con tinh tinh to lớn một tay ôm một đống hoa quả tới khiến hắn vui vẻ nói: “Cảm ơn.”
“Hù... hù…”
Con tinh tinh gương mặt bầm dập cũng vui vẻ cười cười hoàn toàn khác với lúc đánh nhau, cứ như không phải cùng là một con tinh tinh vậy.
“Thật ngon và ngọt.”
Kuro khẽ cắn một trái hoa quả mà nó mang tới, hình dạng như trái táo to lớn và kỳ lạ hơn so với kiếp trước từng ăn nhưng lại ngon vô cùng liên khen ngợi.
Con tinh tinh cũng vui vẻ cầm lên hai ba cái trái kỳ lạ khác ăn lấy.
Hắn nhìn nó cứ như một đứa trẻ liền mỉm cười, hơn một tháng bắt gặp đối phương ở đây đang cùng hai con thú to lớn giằng co với nhau vì tranh giành địa bàn.
Lúc đầu hắn định để quy luật tự nhiên vận hành mà không có ý định tham gia, nhưng sau đó thấy no ra sức bảo vệ địa bàn như vậy liền bị lay động. Thế là gia nhập cùng nó đánh bại hai con quái thú kia, sau đó liền trở thành bạn của nhau như bây giờ.
Sau khi cùng nó trò chuyện thì biết cách đây không lâu bố mẹ của nó mới rời đi đâu đó, để nó lại trên hòn đảo này một mình, đó là lý do tại nó ra sức bảo vệ nơi này như vậy, vì nơi này với nó là nhà và chờ đợi gia đình trở về.
Còn làm sao cả hai giao tiếp được với nhau thì nó hiểu tiếng người, nhưng lại không nói được, bù lại nó sẽ ra hiệu hoặc vẽ vẽ trên mặt đất để biểu đạt.
Cứ như một đứa trẻ vậy.
Hằng ngày hắn liền qua chỗ này của nó để rèn luyện, nó thấy vậy liền hứng thú cũng tập theo, chỉ là làm được vài hôm thấy chán liền từ bỏ.
Hắn dù cảm giác tiến bộ nhưng vẫn không đủ thỏa mãn thì nhìn sang bộ dạng mạnh mẽ của nó liền nảy ra một ý tưởng cùng đối phương mỗi ngày đánh nhau để gia tăng tiến độ.
Thế là cả hai lại có thú vui mới như bây giờ.
“Dù vậy thì mỗi ngày cũng đau quá… a…”
Kuro dù ăn rất ngon miệng như cảm giác tê dại trên cơ thể khiến hắn phải thở ra một hơi nặng nề, để giảm bớt khó chịu.
Nhưng ngày đầu cùng nó rèn luyện thì hoàn toàn bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, chẳng biết trời đâu đất đâu, nó mỗi khi chiến đấu là cứ như biến thành kẻ khác, tràn ngập thích thú với đánh nhau.
Khiến hắn lúc đó vô cùng thê thảm cứ như bao cát.
Phải nói lúc đó Kuro xấu hổ không thôi, đường dường là thiên tài lĩnh ngộ hơi thở so với nhân vật chính Tanjirou nhanh gấp 6 lần, vậy mà bị đánh thảm như vậy khiến hắn khó mà chấp nhận được.
Dù rằng hệ thống đã cung cấp thông tin chi tiết cặn kẻ khiến ai nhìn vào cũng dễ dàng nắm… khục… chỉ là chuyện vặt không quan trọng. ( =)) )
Thế nhưng nhờ trải qua hơn một tháng tập luyện cùng nó thì hắn nhanh chóng làm chủ hơi thở lên lv 2 điều này hoàn toàn đáng vui vẻ và xứng đáng cho những ngày đau khổ làm bao cát.
Với ý chí kiên cường tập luyện đã khiến hắn có một cơ thể khỏe mạnh đầy nam tính và chiều cao cải thiện, có thể nói để bất cứ ai nhìn thấy đều khó mà nhận ra được.
Ngoài việc rèn luyện thể chất và hơi thở ra thì hắn còn rèn luyện…
“Hù… hù…”
Sau khi ăn hết trái cây thì con tinh tinh làm ra một hành động chỉ vào bụng mình rồi chỉ sang một con thú to lớn đã chết khá gần đó kêu lên.
“Biết rồi, ta nướng ngay đây.”
Kuro liền giở khóc giở cười, kéo lê cơ thể mệt mỏi để nướng con thú to lớn kia.
Ngoài hắn ra thì nó cũng là một kẻ tham ăn.
Và đó là sinh hoạt hằng ngày ở đây.
Cùng lúc đó…
Có một con tàu hải tặc cập bến đến hòn đảo này.
Một nhóm người liền đặt chân lên hòn đảo với vẻ giận dữ, bộ dạng kẻ nào đều vô cùng nguy hiểm không hề dễ chọc, đặc biệt là kẻ cầm đầu đeo bịt mắt.
“Con bà nó… bọn hải quân này cứ như đỉa bám theo chúng ta hơn ba ngày nay rồi.” Hắn lúc này chửi tục một câu.
“Phải đó đại ca.”Nhóm tiểu đệ đáng sợ phía sau đều gật gù, ai nấy đều ra vẻ tức giận nói: “Chúng ta đang cướp đoạt vui vẻ thì bắt gặp phải bọn chúng chỉ có thể chạy trốn.”
“Ta còn đang tính cưỡng hiếp một con ả đàn bà xinh đẹp thì bảo bỏ ngang.”
“Ta thì đang chém giết vui vẻ thì mất hứng.”
…
Đây là nhóm hải tặc Thảm Họa Sói.
Đúng với các tên của mình thì phàm là nơi chúng đi đến đâu đều gây ra tai họa và như những con sói săn mồi, đến khi rời đi để lại biết bao đau thương cho kẻ khác.
Thuyền trưởng Takuma danh hiệu sói đồ tể bị truy nã trên 100 triệu Jewel.
Cách đó ba ngày chúng còn đang săn một ngôi lành nhỏ thì dụng phải nhóm hải quân, mà khi chúng phát hiện kẻ dẫn đầu là Cựu đô đốc hải quân Z.
Dù đối phương đã không còn là đô đốc nhưng không có nghĩa bọn chúng có thể đối đầu được liền bỏ chạy, suốt 3 ngày bị bọn chúng đuổi bắt không ngừng nghĩ, đến bây giờ mới cắt đuôi chúng được một chút nhờ một cơn bão lớn nên lên hòn đảo này để nghỉ ngơi.
“Được rồi!!! tìm chỗ nghỉ ngơi rồi ngày mai chúng ta sẽ tới nơi khác cướp bóc.”Tên Takuma thấy chúng ồn ào nhức hết cả đầu liền tức giận nói, rồi thì thầm: “Thật là xui xẻo mà.”
Bị đuổi bắt mệt mỏi còn bị đàn em tra tấn, cảm giác như muốn phát điên.
Thấy đại ca nổi giận cả đám liền ngậm miệng lại.
Sau đó bọn chúng tiến vào khu rừng để tìm nơi nghỉ ngơi và ngày mai sẽ rời đi tiếp tục cướp bóc.
Trải qua mấy ngày bị đuổi bắt và mệt mỏi khiến chúng vô cùng đói bụng liền bắt là hoa quả ở đây ăn ngấu nghiến.
Khi chúng tiến sau vào bên trong khu rừng thì bắt ngờ tên Takuma đưa một tay lên ra hiệu dừng lại, khẽ hít hít mũi với vẻ thích thú: “Là mùi thịt nướng ?!”
“Xem ra ở đây có người, chúng mau đến xem xem, nếu được cướp đoạt đối phương luôn đại ca.”
“Phải đó… phải đó…”
Đàn em phía sau cũng hưng phấn không kém vội hùa theo.
“Tốt… nhưng chúng ta phải tiếp cận đối phương trong im lặng vẫn nhớ chứ ?” Takuma liền gật gù dặn dò chúng tiến về phía trước thật nhẹ nhàng.
Dù sao cũng lăn lộn ngoài đời khác lâu, hắn cũng biết có những kẻ không dễ chọc nên cần phải tìm hiểu kỹ trước, không ngu xuẩn mà lao tới đó như lũ trẻ trâu, đó là hành động ngu xuẩn phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Hắn còn hưởng thụ chưa đủ làm sao vội tìm chết làm gì ?
“Vâng, thưa đại ca.”
Bọn tiểu đệ cùng hiểu đạo lý này nên gật gù, theo sau đối phương thật chậm rãi, chỉ là ánh mắt khát máu của chúng vẫn khó mà giấu đi được.
Rất nhanh chúng đã tới nơi phát ra mùi hương mê người kia.
Đập vào mắt chúng là tấm lưng nam nhân cởi trần hoang dã đang nướng thịt, bên trái đối phương là vỏ thịt lớn được cắt gọn gàng và bên phải là một vỏ chứa thịt đã được nướng.
Chỉ nhìn thôi khiến bất cứ ai nhìn thấy đều phát thèm.
Bọn hải tặc nhìn nhau một cái đều hiện ra sự hưng phấn vì đối phương chỉ có một người, chỉ có Takuma là nheo mắt quan sát thật kỹ, dù sao có thể ở nơi hoang giả nướng thịt như vậy sẽ đều không tầm thường chút nào.
Đốt lửa trong đêm tối dễ thu hút chú ý của những sinh vật nguy hiểm khác, mà đối phương vẫn dám là như vậy thì chỉ có hai khả năng, một là tự tin vào năng lực của mình và hai là một tên ngu ngốc.
Dù là loại nào thì cũng phải lấp đầy bụng, cho nên phải tiếp cận đối phương trước rồi tùy vào hoàn cảnh mà hành động.
Thế là một ánh mắt ra hiệu cho đàn em cùng tiến ra.
Nam nhân đang nướng thịt kia nghe có người bước tới khẽ nhếch môi rồi biên mất, gương mặt ngây thơ và trung thực quay sang nhìn nhóm người lạ hỏi: “Các vị thật lạ mặt, mới đến hòn đảo này sao ?”
“Chào người anh em…”
Bọn hải tặc còn định khách sao một phen thì nhìn thấy bộ dạng bầm dập của đối phương, khắp người đều tràn ngập vết bầm tím và ứ đọng máu liền nhìn nhau.
Takuma sau đó nheo mắt mỉm cười hỏi: “ Người anh em vừa mới trải qua một trận chiến sao ?”
“Phải á… các vị không biết đâu con quái thú này rất là mạnh” Kuro gương mặt (trung thực) nhìn sang quái thú bị cắt ra rồi trả lời không chút (che dấu) nào hết: “đến giờ người tôi vẫn còn nhức nhói đây này, chỉ hoạt động tay chân một chút cũng đau muốn chết.”
“Vậy sao ?”
Nhóm hải tặc nhìn nhau, trong ánh mắt hiện ra sự khát máu của mình.