"Việc này có thể chứng tỏ rằng, Hắc Bạch Song Sát đã giết được người, đang trên đường trốn chạy, còn Đàm Minh Đạt nhất định là bận giải quyết hậu quả cho bọn họ”.
"Mẹ, mẹ nói vậy chẳng phải là thừa sao? Anh Trần Sơn là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh đấy, đối phó với loại rác rưởi như Trần Bảo Kỳ thì dễ như trở bàn tay thôi”.
Tô Đan Đan làm nũng khoác tay trái của Trần Sơn: "Anh Trần Sơn, người ta muốn khiến Tô Nhã Linh tan cửa nát nhà!"
"Chuyện nhỏ như con thỏ!"
Trần Sơn vừa dứt lời, bọn họ vừa hay đến khu dân cư nhà Tô Nhã Linh.
Tô Đan Đan dìu Trần Sơn, cả đám người vội lên trên tầng.
Lúc này ở trong phòng, Tô Nhã Linh nhìn vết máu dưới đất, tâm trạng suy sụp.
Cô hết lần này tới lần khác gọi điện thoại cho Trần Bảo Kỳ, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
"Nhã Linh, đừng gọi nữa, Trần Bảo Kỳ chắc chắn đã bị đánh chết rồi, cậu ta hoàn toàn không phải đối thủ của Hắc Bạch Song Sát”.
Tần Nhược Hà trầm giọng nói.
"Không thể nào! Trần Bảo Kỳ sẽ không chết!", Tô Nhã Linh ra sức lắc đầu.
"Nhã Linh, chấp nhận sự thật đi...”
Tô Thế Vinh còn chưa nói hết thì bên ngoài cửa đã vang lên chất giọng vui sướng khi người khác gặp họa của Tô Đan Đan: "Chú ba, chúc mừng chú, cuối cùng mọi người cũng đã đuổi được tên sao chổi Trần Bảo Sơn đi rồi!"
Giọng nói của Tô Đan Đan vô cùng chói tai, Tô Nhã Linh nghe xong lập tức nổi giận đùng đùng.
"Đan Đan, chị nói lung tung gì vậy?"
"Ồ, Nhã Linh, kỹ năng diễn xuất của cô cũng được đấy! Đã là lúc nào rồi, không cần phải giả vờ giả vịt như vậy!"
"Ai mà không biết giữa cô và Trần Bảo Kỳ hoàn toàn không có tình cảm! Chẳng qua anh ta chỉ là công cụ của cô mà thôi”.
Tô Đan Đan nói tới đây, dường như nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, tôi nghe nói nhà máy gạch của các cô bị Đàm Minh Đạt nhìn trúng rồi? Nghe tôi khuyên chân thành một câu, nhanh chóng chuyển nhượng nhà mày cho hắn đi”.
"Dù sao chúng ta cũng là người thân họ hàng, tôi sẽ không để cho mấy người chết đói, mấy người có thể tới tập đoàn Tô Thị lau dọn nhà vệ sinh mà!"