Trần Bảo Kỳ liếc mắt nhìn thẳng vào Trần Sơn, trả lời rõ ràng từng chữ.
“Ha ha ha…”
Sau khi nghe thấy cái tên này, Trần Sơn không những không chút sợ hãi mà ngược lại còn trắng trợn phá lên cười.
“Hoá ra anh chính là thằng phế vật vô dụng từng ngồi tù!”
Sắc mặt Trần Bảo Kỳ lạnh tanh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Thế nhưng ánh sáng lạnh lùng lại loé lên từ trong đôi mắt.
“Sao thế? Gọi anh là phế vật vô dụng nên anh không vui à?”
Nụ cười của Trần Sơn cũng biến mất, thay vào đó là khí thế cao ngạo: “Thế gọi anh là thằng đần, anh đã hài lòng chưa?”
Trần Sơn đút hai tay trong túi quần, sải bước về phía trước: “Đúng rồi, có lẽ mấy người vẫn còn chưa biết đâu nhỉ, chuyện hợp tác của mấy người và tập đoàn Bảo Kỳ là do tôi huỷ bỏ đấy”.
Cái gì?
Sắc mặt của Tần Nhược Hà và Tô Nhã Linh đều vô cùng khó coi.
Đặc biệt là Tần Nhược Hà có cảm giác đại nạn sắp sửa giáng xuống đầu.
Cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh đã lên tiếng thì nhà máy gạch của bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.
Dù là Bảo Kỳ Vương thì cũng không thể đắc tội với nhà họ Trần ở Yên Kinh chỉ vì Tô Nhã Linh được.
Việc duy nhất có thể làm bây giờ chính là cầu xin Trần Sơn giơ cao đánh khẽ.
Tần Nhược Hà nhìn Trần Sơn với vẻ khẩn cầu, không ngừng khom lưng uốn gối: “Cậu chủ Trần, cậu cao quý đừng chấp kẻ hèn mọn làm gì, xin cậu cho chúng tôi một con đường sống!”
Nghe thấy lời cầu khẩn của Tần Nhược Hà, Trần Sơn đứng yên không nhúc nhích mà chỉ nghiêng đầu nhìn Trần Bảo Kỳ với vẻ thú vị.
“Bỏ qua cho mấy người thì cũng được thôi, anh lại đây quỳ xuống cho tới khi nào Đan Đan tha thứ cho anh thì thôi”.