Sáng ngày hôm sau theo như lời hứa Lam Thảo đến tập đoàn Dạ Thị để chuẩn bị nhận chức, cô không ngờ nơi mình sắp được làm việc lại xa hoa phồn thị như vậy. Toà nhà cao 50 tầng như ngọn núi hùng vĩ trước mắt cô. Bước vào sảnh chính cô bước đến hỏi tiếp tân gần đó, khi nói mình tên là Lam Thảo thì cô đã được nhân viên hướng dẫn lên tầng cao nhất toà nhà. Đó là nơi làm việc của đại ma vương, ngoại trừ những người bạn thân thiết và thư ký Lâm Triệt thì bất cứ ai cũng không được đặt chân đến đó. Nhưng hôm nay cô gái này lại được đặc cách như vậy, xem ra là không tầm thường nhân viên tiếp tân nhìn theo Lam Thảo không khỏi suy nghĩ.
Lên đến tầng cao nhất cô bồn chồn lo lắng vì đây là lần đầu cô được làm ở một tập đoàn lớn như vậy. Ra khỏi thang máy cô đã gặp được Lâm Triệt chờ mình ngay cửa, Lâm Triệt đưa cô đến một phòng làm việc vừa mở cửa ra cô không khỏi ngạc nhiên vì khí thế bức người của căn phòng này màu chủ đạo của căn phòng là xám trắng, nội thất được lựa chọn theo đúng màu của phòng làm cho căn phòng trở nên hoàn mĩ đến xa hoa. Mãi lo ngắm nhìn căn phòng Lam Thảo không để ý mình đã bị một tên đại ma vương nào đó ngắm đến lu mờ cả mắt. Đến khi Lâm Triệt ho khan nhắc nhờ thì hai người mới hoàn hồn.
"Chào cô, tôi là Dạ Minh Nam chủ tịch của tập đoàn Dạ thị rất vui vì cô đã nhận lời làm việc cho công ty của chúng tôi."
"Chào chủ tịch tôi là Lam Thảo là sinh viên mới tốt nghiệp ngành du lịch rất hân hạnh được trở thành nhân viên của Dạ thị."
Dù rất lo lắng nhưng Lam Thảo vẫn cố bình tĩnh để trả lời một cách lịch sự nhất.
"Nhưng đành phải xin lỗi Lam tiểu thư rồi, bây giờ chỗ ghế thư ký của tôi đang bị trống nên cô có thể làm thư ký cho tôi thay vì làm bên phòng du lịch được không?"
Giọng nói trầm ổn mang theo sự nam tính lịch lãm của Dạ Minh Nam càng làm cho Lam Thảo trở nên lo sợ hơn. Nhưng cô vẫn trấn tĩnh hỏi lại anh
"Nhưng hôm qua tôi được thư ký Lâm mời đến làm bên phía du lịch hàng hải, tại sao hôm nay lại làm thư ký chủ tịch? Có sự hiểu lầm nào ở đây phải không?"
"Thư ký chuyên dụng của tôi hôm qua có công việc đột xuất nên đã xin từ chức nên bây giờ chức thư ký của tôi cần hơn là bên bộ phận du lịch. Thế nào cô đồng ý không? Làm thư ký cho tôi được đãi ngộ còn hơn cã bên bộ phận du lịch."
"Dù đãi ngộ tốt nhưng tôi vẫn muốn làm bên chuyên nghành của mình hơn thưa chủ tịch."
Câu trả lời của Lam Thảo làm cho anh không biết phải xoay sở như thế nào, không ngờ cô ấy lại không dể bị lừa như vậy.
"Như vậy đi tạm thời cô làm thư ký chuyên dụng cho tôi trước, khi nào tôi tìm được người mới thì sẽ chuyển cô qua bộ phận du lịch. Được chứ Lam tiểu thư?"
Anh đã nói như thế rồi cô còn có cơ hội từ chối sao, thôi vậy dù gì chức thư ký này cũng sẽ mau có người thay thế thôi,rồi mình sẽ được trở về công việc mà mình yêu thích. Nghĩ vậy nên Lam Thảo đã đồng ý với Dạ Minh Nam.
Cô theo Lâm Triệt đến chỗ làm của thư ký chuyên dụng dành cho chủ tịch, chỉ mỗi cô không biết anh chưa bao giờ cần thư ký chuyên dụng nhưng vì cô anh đành phải dùng kế sách này. Thư ký của anh chỉ có Lâm Triệt bởi vì anh không muốn dính dáng đến nữ nhân nào ngoài cô.
Nói là phòng làm việc riêng cho thư ký nhưng chỉ là ngoài phòng chủ tịch được thiết kế thêm một căn phòng dành cho cô hắn đã cố gắng sai ngườ làm nhanh nhất trong tối hôm qua. Trang thiết bị trong phòng của cô cũng không thua gì phòng của hắn, vì hắn muốn dành cho cô những gì tốt nhất. Hắn hận không thể để cô làm chung phòng làm việc với hắn thì mỗi phút mỗi giây đều có thể nhìn thấy cô.
Lâm Triệt giới thiệu sơ qua cho cô công việc của thư ký chuyên dụng là thế nào rồi để lại cô ở căn phòng làm việc còn xa hoa hơn một khách sạn. Vật dụng không thiếu một thứ gì tủ lạnh, tivi, giường loại lớn,...tất cả điều là hàng ngoại nhập. Cô thầm nghĩ cứ như là đang đi nghỉ dưỡng chứ đâu phải đi làm việc, sao đãi ngộ cho thư ký tốt như vậy mà lại có người xin từ chức vì cô đâu biết rằng sự đãi ngộ đặc biệt đến kinh hãi này chỉ dành cho cô.
Ở phòng chủ tịch có người nào đó đang quan sát cô bằng camera đặc biệt thiết kế chỉ có anh mới thấy được cô. Nhìn biểu cảm của cô qua camera anh bất giác nở nụ cười ôn nhu đến kỳ lạ. Mà chỉ Lâm Triệt mới thấy chủ tịch của mình đã vì Lam tiểu thư mà ôn như, nhẹ nhàng, nhẫn nại đến thế nào.