Thác Bạt Diệp năm 10 tuổi, hồn nhiên ngây thơ không hiểu rõ sự đời, vì thế nên rất dễ dàng bị đại hoàng huynh và phụ hoàng của hắn lừa đem bán. Chuyện là vào ngày hôm đó, hắn chỉ muốn biết rằng làm hoàng đế có vui hay không, tất cả cũng bởi bị nỗi tò mò nổi lên như những đợt sóng triều đánh úp, sau đó liền vì một câu "rất thú vị" của người nào đó mà phải chịu nỗi khổ ngày đêm dùi mài kinh sử, học tập triền miên, lại còn bị theo dõi không ngừng nghỉ, dù làm cách nào cũng không có nổi một phút riêng tư.
Lão cha của hắn cử ra 10 người, nếu tính như thế, chỉ cần mỗi hoàng huynh của hắn đưa đến số người tương đương, vậy thì hằng ngày sẽ có không dưới 100 người nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ đợi hắn có động tĩnh là tìm cách xách cổ hắn về như xách cổ một con gà con. Nếu không phải vì một phút lỡ lầm thủa thiếu thời thì hắn bây giờ có thể như các hoàng huynh, tiêu diêu tự tại, thành thơi đi khắp nơi khắp chốn không cần biết đến cái gì là gánh nặng của nghiệp quân vương rồi.
Năm hắn 18 tuổi, Thác Bạt Diệp chính là muốn rời nhà đi trốn thế nhưng rất không may bị đại hoàng huynh cáo già bắt trở lại, cuối cùng còn trở thành con cừu non trong mắt lão hồ ly phụ vương nhà mình. Tổng quan trở lại, "cảng tránh gió" của các hoàng tử họ Thách Bạt đã bị phụ vương nhà mình ăn sạch sẽ không còn chừa lấy một chút, bi ai a. Nhưng mà tưởng ăn được hắn mà dễ, không phải là chính sự của phụ hoàng bình thường toàn ném cho hắn xử lý sao, hắn mượn cớ ném ngược trở lại, không những thế còn kiếm thêm rất nhiều việc khác khiến lão hồ ly mệt đến bở hơi tai phòng trừ trường hợp ai kia rảnh rỗi lại tìm đến hắn lăn giường...
Bình luận truyện