【Lộp cộp ——
Đôi ủng được đặc chế cứng rắn giẫm lên mặt sàn bóng loáng, phát ra âm thanh giòn giã, càng cho thấy sự tĩnh lặng đến kỳ lạ của căn cứ thí nghiệm dưới lòng đất.
Nhóm phiến quân không dám thả lỏng chút nào, giương súng quan sát xung quanh.
Điều này hoàn toàn khác với tình báo mà họ nhận được lúc trước.
Vốn dĩ đang là giờ làm việc, bên trong căn cứ phải nườm nượp người ra kẻ vào nhưng hiện tại lại không có một bóng người, chỉ có đèn điện chiếu rọi căn cứ thí nghiệm vốn nên âm u trở nên sáng như ban ngày, nhưng phối hợp với đồ đạc lộn xộn cùng những vết máu vương vãi khiến người ta lạnh sống lưng.
"What the f...uck? Cái quái gì xảy ra ở đây vậy? Trông cứ như vừa bị cướp sạch vậy." Một trong người lính phiến quân tháo mặt nạ bảo hộ ra, sững sờ nhìn cảnh tượng bên trong tường kính bên trái.
Trong phòng thí nghiệm đầy đủ thiết bị công nghệ cao, trên quang não là một dãy mã số lộn xộn, sàn nhà đầy vết máu đã khô đen.
Một số bộ đồng phục trắng dính máu bị vứt lộn xộn trên mặt đất. Các dây điện nối với băng ghế thử nghiệm cũng không được rút phích cắm, tia điện bạc thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu tanh tách giữa các đoạn nối dây bị đứt gãy.
Phiến quân với vẻ mặt kiên nghị vươn tay giúp đồng đội đeo lại mặt nạ bảo hộ, lạnh lùng nói: "Mang mặt nạ cẩn thận vào, đây không phải là căn cứ làm từ thiện, hơn nữa tôi cảm thấy có thể liên quan đến nhóm người này."
Đối diện trước mặt binh lính phiến quân, những nhân viên nghiên cứu mặc đồng phục trắng bị ngăn cách bên trong bức tường kính đứng nhìn họ, hai tay dán chặt vào bức tường trong suốt, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Phiến quân có vẻ mặt kiên nghị —— cũng chính là Đội trưởng Norton Spark —— nhíu chặt mày khi nhìn vào đôi đồng tử xám không có cảm xúc của các nhân viên nghiên cứu.
Luôn cảm thấy tình hình nhiệm vụ lần này sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của anh. 】
—— Trích từ《 Cảm nhiễm trí mạng 》
*
Ánh nắng ban mai xuyên qua khe hở rèm cửa, rơi trên chiếc giường lớn êm ái trong phòng ngủ, lông mi Chu Vũ run rẩy, mở ra.
Trần nhà màu xanh đậm hiện ra trong tầm mắt, Chu Vũ hoảng hốt vài giây mới rốt cuộc nhớ ra mình đang ở đâu.
Đột nhiên ngồi dậy, cậu nhìn chỗ trống rỗng bên cạnh giường, nghi hoặc chớp mắt.
Birus đi đâu rồi?
Bước ra cửa, Chu Vũ ngửi thấy trong không khí có mùi thơm ngào ngạt, là mùi bơ.
Đi vào bếp, quả nhiên là người yêu Birus của cậu đang làm bữa sáng.
Thấy người yêu vẫn còn ở đây, Chu Vũ lập tức thả lỏng quay người vào nhà tắm rửa mặt, nên bỏ lỡ cảnh người yêu giấu một bàn tay bị đứt lìa sâu trong tủ lạnh.
Rửa mặt xong, Chu Vũ phát hiện Birus vẫn chưa làm xong đồ ăn nên tò mò đi vào bếp, muốn xem người yêu làm bữa sáng gì.
Ăn bơ vào buổi sáng? Là truyền thống của thế giới này à?
Chu Vũ nhìn người yêu phết hết lớp bơ này đến lớp khác trên bánh mì nướng, bất đắc dĩ mà đỡ trán.
"Chào buổi sáng, Birus." Chu Vũ thấy người yêu quay đầu lại nhìn mình, lập tức nở nụ cười.
Bất kể người yêu làm gì, có thể dậy sớm nấu ăn cho mình cũng tốt lắm rồi! Cậu phải thưởng cho người yêu thật hậu hĩnh mới được!
Chu Vũ bước tới hôn Birus một cái.
Ánh mắt Birus nhu hòa nhìn thanh niên tóc đen trước mặt, trong lòng tràn đầy nhu tình.
Biểu tình của hắn rõ ràng đã sống động hơn ngày hôm qua, không còn bị giới hạn trong vẻ mặt không biểu cảm khi đối mặt với Chu Vũ nữa.
Bởi vì càng đến gần nhân loại của hắn, hắn càng khó kìm nén được tình yêu căng đầy bên trong dành cho cậu.
Sau khi tìm hiểu được rất nhiều điều từ ký ức của vật chủ lính đánh thuê, hắn cũng dần học được cách bày tỏ tình yêu của mình, chẳng hạn như hôn môi và cười.
Birus ôm hôn thanh niên của hắn, cười nói: "Hôm nay cảm giác thế nào? Em có thấy khá hơn chưa?"
"Đương nhiên, bắt đầu từ hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa! Hiện tại em cảm thấy rất tốt rồi!" Chu Vũ có thể cảm giác được thân thể này đã hoàn toàn thích ứng với linh hồn của cậu, đau đớn ngày hôm qua liền biến mất không còn tăm tích, sẽ không bao giờ xuất hiện một lần nữa.
Tí tách —— tí tách ——
Hửm? Tiếng gì vậy? Birus chưa tắt vòi nước sao?
Thính giác của Chu Vũ rất nhạy bén, nghe thấy âm thanh giống như giọt nước rơi trong ao, liền lơ đãng liếc nhìn vòi nước đang đóng chặt, nói: "Có chỗ nào bị rò rỉ nước sao? Hình như em nghe thấy tiếng nước chảy. Tiếng động cũng khá gần. "
"Có hả? Hmm, có lẽ tôi quên tắt vòi nước, hay là nó bị rò rỉ ở đâu nhỉ? Em biết tôi vẫn chưa quen với phòng bếp của em mà." Tâm Birus bất biến giữa dòng đời vạn biến, càng thêm ôm chặt người vào lòng, thân mật mà cọ cọ.
"Một lát nữa tôi sẽ kiểm tra. Em ăn bữa sáng trước đi, 7 giờ rưỡi rồi. Có trễ làm không đấy?" Birus vùi mặt vào cổ thanh niên, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu. Đôi mắt xám nhìn về phía đối diện, một bàn tay có móng vuốt sắc nhọn sơn màu đỏ đang lộ ra khỏi ngăn tủ không đóng kín.
Cùng với, một vài giọt máu trượt dài trên ngón tay nhợt nhạt nhỏ xuống đất.
Lúc này Chu Vũ mới nhớ ra thời gian làm việc của nguyên chủ là lúc 8:15 sáng.
"A, anh nói đúng! Em phải nhanh lên mới được!" Chu Vũ không muốn mất đi công việc hiện tại của nguyên chủ, dù sao cậu cũng rất có hứng thú với khoa học kỹ thuật của thế giới tương lai. Cho nên công việc này, không nghi ngờ gì nữa, là lựa chọn tốt nhất cũng dễ dàng nhất để tiếp cận công nghệ kỹ thuật cao.
Trên thực tế, sau khi trải qua vài thế giới, cậu cũng có thể cảm giác được sau mỗi lần xuyên không, tính cách còn tàn lưu lại trong cơ thể của nguyên chủ sẽ có một chút ảnh hưởng đối với cậu.
Ví dụ, thế giới thứ nhất đã thay đổi tính cách hướng nội và thu mình lại của cậu, khiến cậu trở nên cởi mở, hoạt bát hơn, trong khi thế giới thứ hai thừa hưởng sự hoang tưởng cố chấp của nguyên chủ Khalil, dẫn đến tinh thần của cậu có chút không ổn định trong khoảng thời gian sau đó.
Mà ở thế giới này, linh hồn của cậu đã trở nên rất cường đại, ảnh hưởng của nguyên chủ cũng không quá lớn, chỉ có điểm nhỏ là cậu có nảy sinh hứng thú đối với việc nghiên cứu khoa học.
Nguyên chủ chính là dựa vào chính mình, giữa vô số người mà trổ hết tài năng mới có thể tiến vào căn cứ thí nghiệm dưới lòng đất, nếu không phải vì niềm đam mê nghiên cứu khoa học, nguyên chủ đã không có khả năng đạt được thành tựu này.
Bữa sáng được dọn lên bàn, Chu Vũ mang theo mong đợi ăn bữa sáng do người yêu tự tay làm.
Trên thực tế, mặc kệ ăn ngon hay không, cậu vẫn sẽ thể hiện sự mong đợi, bởi vì đây là tâm ý của Birus.
Cả căn hộ vì bữa sáng mà tràn ngập mùi bơ ngọt ngào.
Ban đầu, Chu Vũ nghĩ rằng bánh mì nướng bơ do Birus làm sẽ rất ngọt, nhưng không nghĩ tới sau khi nếm thử lại hoàn toàn bất ngờ.
Bánh mì nướng bơ có vị mềm thơm ngon, độ ngọt vừa phải, hoàn toàn vừa miệng.
"Birus, tay nghề của anh tốt quá! Ăn rất ngon! Cảm ơn anh, thân ái!" Sau khi Chu Vũ nếm thử một ngụm, ánh mắt lập tức sáng lấp lánh.
Không có biện pháp, kiếp trước cậu không thể ăn thứ gì ngon dưới bối cảnh thời Trung cổ đó, cho dù sau này có trở thành thần minh, cậu cũng đã lâu không nếm thức ăn của thời phát triển khoa học hiện đại.
Hơn nữa, bữa sáng này do chính tay người yêu cậu làm, về phần ý nghĩa lại càng khác hơn.
"Em thích ăn đồ ngọt lắm, Birus, món anh làm rất hợp khẩu vị của em!"
"Vậy thì tốt rồi, lần sau tôi sẽ làm nhiều món hơn cho em!" Birus vươn tay lau vết bơ trên khóe miệng Chu Vũ, ánh mắt tràn đầy tình yêu không thể hòa tan được: "Mặt khác, tôi cũng rất thích được em gọi là thân ái."
Chu Vũ nhìn thấy Birus liếm lên ngón tay vừa lau vết bơ ở khóe miệng cậu, mặc dù cậu biết bọn họ đều là đôi chồng chồng già, nhưng cũng không khỏi đỏ bừng hai má, vội vàng nuốt chút bánh mì nướng cuối cùng, nói: "Khụ, ừm em phải đi làm đây! Anh cầm lấy chìa khóa này đi, giữa trưa em sẽ về!"
Đưa chìa khóa căn hộ cho Birus, Chu Vũ nhẹ nhàng hôn lên trán Birus một cái, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Bây giờ là 7:55, xe huyền phù của nguyên chủ không thể lái nhanh do thành phố có quy định tốc độ giới hạn, còn nấn ná nữa sẽ rất khó để đến căn cứ thí nghiệm đúng giờ.
Cạch ——
Cửa bị đóng lại, Birus vuốt ve vùng trán vừa bị người yêu hôn lên, nở một nụ cười ngọt ngào.
Nhân loại của hắn thật đúng là đáng yêu chết mất, không sợ hắn là kẻ xấu cướp hết tài sản trong nhà sao?
Quả nhiên, cậu ấy rất yêu hắn, họ chỉ thuộc về nhau và không gì có thể chia cắt được bọn họ.
Birus hôn lên chiếc chìa khóa một cách đầy yêu thương trên tay, nâng niu đặt vào trong túi.
Khi đứng dậy, hắn thu dọn tất cả bát đĩa trên bàn, cho vào máy rửa tự động.
Sau đó, Birus mở ngăn tủ trên kệ bếp, lạnh lùng mà nhìn phần đầu và cánh tay của đồng loại bên trong.
Tiếp theo, hắn cần phải dọn dẹp căn hộ này một lần nữa.
Cảm ứng giữa các virus quá mãnh liệt, mới một buổi tối hôm qua đã có hơn mười mấy đồng loại đồng bộ cảm xúc yêu thích Chu Vũ của hắn, hùng hổ xông tới cửa, khiến hắn phải giấu xác khắp nơi, không muốn nhân loại hắn yêu phát hiện.
Căn hộ bên cạnh đã chật kín xác người, hơn nữa bởi vì khoảng cách có chút xa nên gặp những tình huống đột xuất căn bản không kịp giấu xác.
Đồng loại trong ngăn tủ chính là tình huống đột xuất.
Lúc đó hắn đang bị bao vây, nhất thời không kiềm chế được, suýt chút nữa thì bị đồng loại đáng chết này xông vào phòng ngủ, vừa lúc giờ đó giấc ngủ thường sẽ rất nông, nhân loại của hắn cũng sắp đến giờ tỉnh dậy. Nên hắn phải nhanh chóng cắt nhỏ đồng loại này thành nhiều mảnh và giấu chúng vào tủ lạnh cùng ngăn tủ.
Để che dấu mùi máu tươi nồng nặc, hắn cũng áp dụng một phương pháp trong ký ức của lính đánh thuê, đó là sử dụng một loại bơ đặc sản từ hành tinh bên ngoài có mùi hương nồng đậm làm bữa sáng.
May mắn thay, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, nhân loại của hắn rất hài lòng với bữa sáng này, còn trao cho hắn một nụ hôn ngọt ngào hơn cả bơ.
Nghĩ đến đây, Birus mỉm cười, vừa thích thú lẩm nhẩm lời bài hát nào đó vừa lôi cái xác ra ngoài, chuẩn bị chất đống chúng ở căn hộ bên cạnh.
Tòa nhà chung cư này đã loại bỏ hệ thống giám sát Skynet ở hành lang cho cái gọi là hiệp ước nhân quyền do Liên Bang ban hành vài năm trước, điều này càng thuận lợi hơn cho hắn trong việc giấu xác.
Mà bên này, Chu Vũ vừa bước ra cửa đã nhanh chóng tiến vào thang máy, một mực nóng lòng muốn đi xuống lầu một vội vã ấn nút, nên không nhìn thấy ở góc tường bên ngoài thang máy có một chiếc giày cao gót màu đỏ cùng vài vết màu khô xung quanh.
Sáng sớm, thành phố H vẫn còn chìm đắm trong trụy lạc của đêm qua.
Sự thống trị theo chủ nghĩa hưởng lạc của Chính phủ Liên Bang trong hai năm qua khiến người dân hiếm khi dậy sớm. Có rất nhiều công ty cũng thuận thế mà trì hoãn giờ làm việc của họ. Việc này làm cho Chu Vũ có thể lái xe huyền phù lướt trên con đường thông thoáng mà không gặp phải vấn đề kẹt xe giờ cao điểm.
Mặc dù cậu cảm thấy việc này không đáng để ăn mừng.
Phải biết rằng, các công ty đều hoãn thời gian làm việc, chỉ có căn cứ thí nghiệm này thì không, chỉ đơn giản là bóc lột, vắt kiệt sức lao động, may mà thời gian sau khi tan tầm của cậu không bị ảnh hưởng gì, ít nhất đối với cậu mà nói thì rất rảnh.
8:10,
Xe huyền phù của Chu Vũ cuối cùng cũng lái vào lối vào căn cứ thí nghiệm dưới lòng đất.
Khi chuẩn bị vào ga ra, Chu Vũ theo bản năng liếc nhìn một mảnh đất trống bên dưới xe huyền phù.
Không có gì cả.
Nhưng thật kỳ lạ, cậu luôn cảm thấy ở đó có người đang nhìn cậu chằm chằm.
Chu Vũ liếc nhìn xung quanh vài lần không thấy có gì sai nên bỏ qua, nhanh chóng lái xe vào căn cứ thí nghiệm.
Cậu sắp bị muộn rồi!
Khoảng ba mươi phút sau khi cậu rời đi, trên mảnh đất trống kia mới dần hiện ra bóng người.
Một đám người ăn mặc kỳ quái đứng sững tại chỗ, nhìn phiến quân trên tàu con thoi vô hình, không thể động đậy.
"Các ngươi là lính đánh thuê do thủ lĩnh thuê tới?"
*
Sau khi tiến vào căn cứ, các đồng nghiệp trước sau như một mà làm lơ nhân viên nghiên cứu nhỏ bé trong suốt —— Chu Vũ, Chu Vũ cũng không để ý, đi vào phòng thí nghiệm của chính mình, nhìn nhiệm vụ được giao hôm nay.
Phòng thí nghiệm hiện tại của cậu chịu trách nhiệm nghiên cứu công nghệ biến đổi gen, nhiệm vụ được phân công cũng không phức tạp, bởi vì một số phòng thí nghiệm khác cũng phụ trách nghiên cứu này.
Đối với kiểu phân bổ số lượng nhân viên nghiên cứu nhiều như vậy, túi tiền của căn cứ có thể được mô tả bằng hai chữ phong phú, chỉ khát cầu hiệu suất.
Ban đầu căn cứ này được hình thành bởi vì kết quả của một cuộc khám phá ngoài trái đất của hạm đội thám hiểm tinh tế.
Nội dung cụ thể của kết quả thám hiểm là gì, đến chủ nhân thân thể của Chu Vũ cũng chỉ biết sơ sơ.
Có vẻ như vì lần phát hiện ngoài trái đất này, Chính phủ Liên Bang thấy rất có lợi nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng căn cứ thí nghiệm dưới lòng đất để nghiên cứu những phát hiện mới ngoài hành tinh, đồng thời cũng vì lợi nhuận mà phát triển các hạng mục nghiên cứu khoa học khác.
Bởi vì Chính phủ Liên Bang toàn quyền thao túng, cho nên tiền lương của các nhân viên nghiên cứu đều rất cao, kinh phí cũng sung túc, đầy đủ các loại thiết bị công nghệ hiện đại. Nơi này cũng từ từ trở thành miền đất hứa cho tất cả học sinh sinh viên của các trường cao đẳng và đại học trên toàn Liên bang.
Nhấn công tắc trên bàn thí nghiệm, ánh vào đôi mắt đen láy của Chu Vũ là luồng dữ liệu màu xanh lam.
Tuy rằng, là thiên đường hay không còn tùy theo cảm nhận của mỗi người.
Ít nhất, đối với nguyên chủ, nơi này chỉ là địa ngục.
A! ——
Cổ tay Chu Vũ có chút nóng, cậu nâng cổ tay lên, trên đó xuất hiện dấu ấn màu đỏ tươi.
Một chút ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt cậu.
Birus đang ở gần đây sao?
- ---------
Cảm ơn quả mìn của... ~ Cảm ơn các thiên sứ nhỏ, yêu mọi người moah moah ~
Cảm ơn các thiên sứ vì dịch dinh dưỡng ~
Đột nhiên tôi cảm thấy đến chương hôm nay vẫn có thể nhìn thấy được những thiên sứ nhỏ (cảm động đến phát khóc), cảm ơn mọi người đã đặt mua!
Để tặng cho các thiên sứ nhỏ đã đặt mua chương, tôi sẽ sửa lại thế giới thứ hai một chút sau vài ngày nữa, thêm ngoại truyện. Nếu thấy hứng thú, các thiên sứ có thể quay lại đọc. Sửa xong tác giả ngốc sẽ thông báo cho mọi người, cho nên nhắc nhở các thiên sứ, ban ngày có cập nhật thì cũng đừng click mở nha ~
(Cúi đầu thật sâu) Một lần nữa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ đặt mua chương mới!
Mẩu chuyện nhỏ:
Ý thức thế giới Tương lai: (cầm một con dao nhỏ tự thọc vào thận) Trong hội trường gần đây hơi lộn xộn nên tác giả quyết định giảm bớt số lượng người, hôm nay để tại hạ biểu diễn cho nhé!
Ý thức thế giới Thần quái: (ánh mắt đột nhiên sắc bén.jpg) Cái gì? Ba bị giảm biên chế khi nào hả?
Ý thức thế giới Cthulhu: (yên lặng lôi kéo thần quái) Đó là bởi vì ta đã xin phép tác giả, chúng ta cùng nhau đi nghỉ phép đi! (lấy bản đồ ra) Đến thế giới Chủ Thần đi dạo nha?
Ý thức thế giới tâm linh: (vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép.jpg) Nà ní? Lão Cthu, ngươi quá thiếu chuyên nghiệp rồi! Làm thế nào có thể tùy tiện xin nghỉ như vậy? Ba không đi, ba sẽ bám trụ ở hội trường của ba, bám trụ cái ghế của ba! —— (giọng nói nhỏ dần đi) - Ừm, thế giới của Chủ Thần chơi có vui không? —— (Đi theo Cthulhu)
Ý thức thế giới Cthulhu: (vừa đi vừa nhìn bản đồ) Rất vui! (giọng nói càng ngày càng xa)
Ý thức Thế giới Tương lai: (mặt không biểu cảm mà tiếp tục dùng dao thọc thận) Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa bao giờ thấy tại hạ tự sát à? Ngưỡng mộ không? Muốn ngưỡng mộ thêm nữa không? (Quá lười đi thọc thận, trực tiếp cắt cổ phun máu)
Editor: xin phép cho tui giữ từ "thân ái" nhé, nghe vừa ngọt vừa cưng chiều...