Tạ Phi và Lục Phi Vũ, hai con người vốn khác biệt nhau, lại một lần đụng vào nhau từ 7 năm trước. Phi Vũ anh đặc biệt thích cô, thích từ hồi mới đầu vào lớp và ngồi cùng bàn với cô từ những năm tháng cấp ba thanh xuân tươi đẹp. Anh rất thích, nhưng lại bày tỏ tình cảm theo một lối bá đạo không ai bằng.
Chỉ là, anh chẳng biết cô có chấp nhận tình cảm của anh hay không, bước đầu cứ là theo đuổi trước. Anh theo đuổi cô, không có bạn thân, có cậu ở bên cạnh mãi như thế này thôi. Câu nói này thì đậm chất lời tỏ tình rồi. Ấy vậy mà cô vẫn còn ngu ngơ lắm, chưa hiểu gì, cứ nghĩ là anh đang khích đểu cô. Rồi anh lại chuyển sang phương án tỏ tình thứ hai, tặng cho cậu cái vòng mà mẹ tớ đưa cho tớ, bảo tớ tìm thấy ai mà tớ thích nhất, hãy trao sợi dây này cho người đó, và tớ đưa cho cậu vì tớ thích cậu nhất.
Dễ thương thế, mà cô không nhận, cô cứ thế mà chạy lèo vào nhà vệ sinh vì đau bụng. Đó, bao nhiêu lần tỏ tình là cứ có chuyện, không biết cô ngu thật hay cố tình không hiểu tấm lòng chân thành này của anh nữa. Cho đến hiện tại, lại gặp nhau một lần nữa, và anh lại càng bá đạo hơn ngày xưa, em là của tôi rồi, vì em giữ cái vòng đấy rồi, tôi đưa cho bạn gái tôi, em giữ nó thì chính xác em là bạn gái của tôi. Thế đấy, Tạ Phi ngây thơ rơi vào lưới lòng của anh là như thế đấy.
Bình luận truyện