Edit: Sun
Beta: Kayoko Aoi
Tưởng Phi nghe Diệp Tử nói xong thì suýt chút nữa phun ra một ngụm nước. Cách vay tiền đi thẳng vào vấn đề không chút khách khí, vô cùng tự tin này đúng thật là mới mẻ, chính anh ấy cũng cảm thấy mình sắp bị làm cho tức điên.
Dù bận nhưng anh ấy vẫn ung dung mà ngồi xuống, đôi tay khoanh trước ngực, Tưởng Phi cười như không cười mà mở miệng hỏi: "Vì việc gì mà bỗng nhiên lại muốn mượn hai trăm ngàn?"
Diệp Tử nghe vậy cực kỳ bình tĩnh mà trả lời: "Lúc trước không hiểu chuyện đã lỡ mua một đống đồ, nên giờ bị ngân hàng giục nợ......" Dừng một lát, cô lại nhỏ giọng nói: "Em thấy hơi ngại khi hỏi mượn tiền bố mẹ trong nhà."
Tưởng Phi vừa nghe thấy đã cười: "Ngại mượn tiền bố mẹ nên không biết xấu hổ mà mượn tiền của tôi? Tôi là cha mẹ tái sinh của cô à?"
Diệp Từ chớp chớp mắt, vô cùng thuận lợi đến bên cạnh nói: "Ngài là người đại diện của em mà. Trong tương lai nếu em nổi tiếng thì anh Tưởng sẽ là cha mẹ tái sinh của em mà!"
Tưởng Phi thở dài một hơi, trước kia anh ấy làm sao lại không phát hiện Diệp Tử còn có một mặt cợt nhả như khỉ này nhỉ? Ít nhất lúc trước anh ấy cảm thấy Diệp Tử là một người mặt ngoài thì thân thiết hòa nhã, trong thâm tâm lại là một người vô cùng cao ngạo, không bao giờ thổ lộ tình cảm với mình.
Nhưng không thể phủ nhận rằng Diệp Tử thẳng thắn như vậy càng làm cho anh ấy cảm thấy thoải mái. Thả lỏng đôi vai có phần mệt mỏi, Tưởng Phi không để ý mà hỏi lại: "Tôi dựa vào gì mà cho cô mượn 200 ngàn?"
Lần này Diệp Tử nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới lễ phép mở miệng: "Nếu tình hình kinh tế của anh Tưởng đang eo hẹp, thì có thể nói với công ty hay không, tạm thời lấy danh nghĩa công ty cho em mượn số tiền này? Như vậy sẽ không cần lấy từ túi tiền của anh".
Giờ phút này Tưởng Phi chỉ hận không thể dán thẳng chiếc bánh kếp chiên lên mặt cô. Không lấy ra được hai trăm ngàn? Đây là xem thường ai vậy?! Thật nghĩ Tưởng Phi anh đây cũng là một người nghèo kiết xác như cô sao?
Không đợi anh ấy hé răng, Diệp Từ lại tiếp tục nhỏ giọng nói: "Huống chi, túi bánh kếp anh cũng đã nhận rồi, chẳng phải anh nên nói chuyện mềm mỏng chút sao? Anh Tưởng, anh không thể thấy em chết mà không cứu chứ~......"
Cầm bánh kếp mặn ở trên tay không tự giác mà rụt ra sau một tấc...... Sau đó Tưởng Phi phải bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về mạch não của nghệ sĩ nhà mình, chẳng lẽ là thật cho rằng chỉ một chiếc bánh kếp mặn, mà có thể thu mua một người đại diện kim bài như anh sao......
Vận công hít thở một lần nữa, Tưởng Phi cố gắng kiềm chế cảm xúc sắp điên lên của mình -- nhớ kỹ đấy đồ nông cạn! Một người lớn như anh ấy thế này không thể tính toán chi li với một cô gái nhỏ......
Thành công khống chế được cảm xúc bùng nổ của mình, Tưởng Phi mới thản nhiên mở miệng một lần nữa, nói: "Tôi cho mượn cô tiền cũng không sao, vấn đề là cô lấy gì để trả cho tôi chứ?" 200 ngàn tệ nói thật anh ấy chẳng cần phải để ý, nhưng vay tiền gọi là chủ cứu được lúc gấp chứ không cứu được lúc nghèo, Dĩ nhiên Diệp Từ kiêm cả hai vế -- vừa gấp lại vừa nghèo.
Lần này, Diệp Từ ngược lại rất bình tĩnh, hai bàn tay nhỏ bé vác ở sau lưng: "Anh Tưởng, em là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với anh, tương lai em có thể kiếm đủ 200 ngàn tệ này hay không, anh chắc là người rõ nhất."
Ngụ ý, nếu nói tương lại Diệp Từ cô ngay cả hai trăm ngàn cũng không kiếm được, vậy thì khả năng lựa chọn ứng viên của Tưởng Phi thật sự còn cần được cải thiện......
Tưởng Phi nghe vậy hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng anh ấy rất muốn nói rằng, mối quan hệ giữa người đại diện và nghệ sĩ, có nghĩa là "Sư phụ dẫn đường, còn việc tu hành là do bản thân", hơn nữa nếu tương lai Diệp Từ thật sự không thể nổi tiếng, anh ấy vốn chẳng mất mát gì cả......
Nhưng giương mắt thấy từ sau khi "Tự tử không thành" cho đến nay, mấy ngày không thấy thần thái đã trở nên sáng láng, đôi mắt cô gái linh động, nháy mắt cảm thấy...... Có lẽ anh ấy hơi mong đợi một chút về tương lai của Diệp Từ......
Diệp Từ không có bản lãnh gì khác ở kiếp trước, nhưng xem mặt đoán ý gần như là tố chất cần thiết của một người cung nữ có thể tồn tại trong hậu cung nhiều năm. Chỉ cần chú ý nét mặt của Tưởng Phi một chút, cô đã cảm thấy chuyện này vậy là xong. Vì thế lanh lợi mà đưa túi lớn mình mang đến ra ngoài: "Anh Tưởng, về khoảng thời gian trước không hiểu chuyện mua một ít đồ không dùng đến, anh xem có thể bán giúp em không, không chừng cũng có thể đổi không ít tiền."
Tuy lúc đầu cô nói là mượn 200 ngàn, nhưng cũng định xử lý hết những món hàng có giá trị mà mình dùng không đến, tương đương thành tiền mặt không chừng có thể còn trả ít tiền hơn. Tưởng Phi tập trung nhìn vào, chỉ lễ phục đã có bốn, năm bộ, Dior, GUCCI, CHANEL, LV...... Càng đừng nói đến từng chiếc túi xách có logo rất lớn...... Nhìn sơ qua, mấy thứ này ném đến chợ second-hand cũng có giá trị ít nhất 100 ngàn.
Anh ấy lại quét tầm mắt tới trên người Diệp Từ, chỉ thấy cô ăn mặc một bộ áo thun màu trắng, với áo len hở cổ cardigan màu nâu nhạt, phía dưới là một chiếc quần jean màu lam vô cùng đơn giản, chân mang giày Cavans, mộc mạc đến nỗi ném ra trên đường cái cũng chẳng ai nhận ra.
Giới giải trí này mà, kiểu cách ăn mặc "chẳng khác gì thường ngày" này với một đại bài thực thụ hoàn toàn không sao, nhưng với kiểu người tầm thường như Diệp Từ này mà nói, không có vài món trang phục trang điểm cho diện mạo của mình là hoàn toàn không được, cách nói "Người dựa ăn mặc" là không sai, ít nhất ở khi gặp mọi đạo diễn và nhà đầu tư, người ta không biết mặt bạn, sẽ tiến hành xem xét ở cách bạn ăn mặc theo bản năng......
"Bán hết những thứ đáng giá mà cô đã mua à?" Tưởng Phi hỏi.
Diệp Từ gật gật đầu, giờ cô nghèo đến mức sắp không mua nổi bánh kếp mặn rồi, tất nhiên là phải dốc sức thu dọn mấy thứ đáng giá rồi. Sau đó chỉ cô thấy người đại diện nhà mình xua tay một cách cực kỳ "Đàn ông" --
"Dọn hết mấy thứ đó của cô về đi, cô không có một hai bộ quần áo tươm tất sau này sẽ không tham gia được rất nhiều nơi. Cần bao nhiêu tiền tôi sẽ cho cô mượn, thời gian là một năm, tính theo lãi xuất của ngân hàng, nếu cô đồng ý, tôi sẽ cho cô mượn. Không đồng ý thì nghĩ cách khác đi."
Diệp Từ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý. Cô vốn dĩ không nghĩ rằng những trang phục của mình thật sự là do nhu cầu công việc, vả lại Tưởng Phi cho cô mượn tiền, kỳ hạn lại dài như thế, bỏ thêm tiền lãi cô cũng không cần lo lắng quá mức sẽ nợ Tưởng Phi một ân tình, rất tốt.
Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức Tưởng Phi chuyển ngay tiền vào tài khoản ngân hàng qua cho cô. Giải quyết xong cuộc khủng hoảng tài chính lớn nhất ở trước mắt, cả người Diệp Từ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trực tiếp nằm liệt ở trên sô pha, nằm như một kẻ bị liệt tứ chi.
Tưởng Phi thấy thế, cầm thẳng một túi văn kiện gõ gõ vào đầu cô: "Đứng lên, hôm nay cô không tìm tôi tôi cũng phải tìm cô, ở đây có kịch bản, cô lấy về xem đi."
Diệp Từ kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Kịch bản??! Tôi diễn hả?"
Tưởng Phi phải dùng khóe mắt liếc cô một cái: "Nhảm nhí, đưa cô tất nhiên là cô diễn, nhưng cô cũng đừng ôm quá nhiều ảo tưởng, nữ thứ N, một tiểu cung nữ. Bởi vì nữ chính và nhà đầu tư đều thuộc công ty chúng ta, cho nên cô mới có cơ hội."
Diệp Từ cái hiểu cái không gật gật đầu, nhận lấy kịch bản cũng không vội vã lật xem, chỉ nghe thấy Tưởng Phi còn nói thêm: "Chuyện Weibo trước đó, về cơ bản đã hạ màn, tuy rằng với cô mà nói có thể là chuyện lớn đến mức đòi chết đòi sống, nhưng với giới giải trí và cư dân mạng mà nói, chút chuyện này của cô chỉ là cái rắm, ngay cả thả rắm cũng không phải, mà nếu giờ có thả rắm cũng không có chút mùi thúi nào."
Diệp Từ: "......" Câu này nói ra cũng thật qua loa sơ sài, nhưng nói qua loa mà lý không qua loa là được rồi.
"Cô...... Có muốn xóa Weibo có liên quan với Lý Luân trước đó không?" Tưởng Phi đề nghị nói, những ảnh đăng của Diệp Từ lần đó, với cô mà nói trừ việc để lại một đống bình luận ác ý, fan tăng lên cũng chỉ hơn có 100 ngàn, từ góc độ của người đại diện mà nói thật sự mất nhiều hơn được.
Tuy sớm muộn gì cũng phải xóa Weibo, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn là treo ở đó để thu hút sự chú ý của người khác.
Diệp Từ cúi đầu, suy nghĩ một lát, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Anh Tưởng...... Những thú lúc trước có thể đừng xóa không?" Cô cảm thấy, ít nhất bình luận trên Weibo chứng minh nguyên chủ đã từng tồn tại, Diệp Từ không muốn xóa hết tất cả dấu vết tồn tại của cô ấy, tuy rằng lại nói thế có phần đạo đức giả, nhưng nếu có thể không cần phải xóa, cô vẫn hy vọng có thể giữ lại nguyên vẹn những thứ nguyên chủ...... Không tính đến những mặt hàng xa xỉ phẩm đã mua lúc trước.
Tưởng Phi gật đầu từ chối cho ý kiến, xóa hay không xóa thật ra cũng không quan trọng, dù sao đăng cũng đã đăng rồi. Anh ấy lại đánh giá Diệp Từ một vòng từ trên xuống dưới một lần nữa: "Không xóa cũng được, nhưng Weibo của cô đảm bảo rằng phải cập nhật hằng ngày, không có việc gì thì đăng một bức ảnh selfie cũng được." Dừng một chút, Tưởng Phi lại cau mày nói, "Nhưng dáng vẻ như mì sợi với nước lèo này của cô không ổn, trở về trang điểm lại tươm tất, ít nhất mỗi ngày ra đường phải trang điểm nhẹ, quần áo cũng phải được phối hợp tỉ mỉ."
Diệp Từ gật đầu, kiếp trước cô chính là người trang điểm cho các nương nương, giờ đổi vai thành mình, cũng không phải là việc gì khó, chẳng qua mấy trăm năm trôi qua, quan điểm về trang điểm và thời trang của mọi người sớm đã thay đổi chẳng biết bao nhiêu lần, về phương diện này có lẽ cô vẫn cần về học tập lại một chút.
Đợi Diệp Từ rời đi rồi, Tưởng Phi cũng thu dọn đồ đạc, tắt máy tính chuẩn bị rời đi, trước khi đi nhìn lại chiếc bánh kếp mặn mà Diệp Từ lấy ra để "Hối lộ" anh ấy nhúng vào phiền phức, thật ra phản ứng đầu tiên anh ấy muốn ném đi, nhưng đầu óc lại ma xui quỷ khiến hiện lên câu nói về "Lãng phí thức ăn" của Diệp Từ......
Lắc lắc đầu, người đại diện Tưởng xách theo bánh kếp mặn rời đi, lấy thứ này đút cho mấy con chó lanh thang ở dưới lầu, chắc cũng không xem như lãng phí chứ?......
Ngay khi anh ấy tiến vào thang máy, trùng hợp gặp được Lục Xuyên mới từ trên lầu xuống dưới, đối phương thấy chiếc bánh kếp mặn trên tay anh ấy thì cười: "Ôi chao ôi! Tôi nói sao cô em vừa rồi lại nhét miếng bánh gì vào trong miệng vậy chứ, trong tay còn xách theo một túi, thì ra là đưa cho anh à?"
Lúc nói vô cùng không khách sáo mà thuận tay cầm lấy túi bánh rán về tay mình, sau đó lột túi ra rồi ăn. Tưởng Phi không khỏi lắc lắc đầu khi nhìn thấy anh như thế: "Sao nào? Thật sự quyết định dấng thân vào con đường thiếu niên nghiện game rồi à? Cách ăn uống của cậu cũng bất lịch sự quá."
Cũng may đang ở trong công ty, mà Lục Xuyên còn thật sự dám ăn bánh kếp chiên ở giữa đường, bảo đảm ngay hôm nay chắc chắn sẽ có một bài hot search --
# Nam thần Lục Xuyên gặm bánh kếp ở bên đường!! Đáng yêu oanh tạc!! #
...... Nhân tiện làm quán bánh kếp chiên cháy hàng......
Lục Xuyên nghe câu chọc ghẹo như thế cũng không bực bội, hết sức bình tĩnh trả lời: "Không thiết thực, tuổi lớn quá. Em quyết định vẫn dấng thân vào giới giải trí, ở đây thoải mái hơn."
Tưởng Phi: "......" Câu này nói ra không biết có bao nhiêu người muốn quất anh......
Nhưng mà đương sự làm như không có việc gì tiếp tục suy nghĩ linh tinh: "Em đả kích thật, cô em vừa rồi đưa bữa tối tình yêu đến cho anh vậy mà không biết em là ai, em ý thức được gần đây cảm giác tồn tại của em hơi thấp."
Tưởng Phi dĩ nhiên nghe lầm trọng điểm, hiếm khi nghiêm mặt nói: "Không phải bữa tối tình yêu gì đâu, đó là nghệ sĩ anh mới ký kết, Diệp Từ."
Lục Xuyên: "......"
Gặm chiếc bánh kếp mặn như suy tư gì đấy, sau đó mới yếu ớt mở miệng --
"Đó là kẻ ngốc nghếch tự tử vì tình không thành hả......"
......