Có lẽ, cuộc đời của Cố Nhuận sẽ là một dòng điện tâm đồ của người bình thường, lên lên xuống xuống theo một nhịp bình thường giống như nhịp sống của anh. Là du học sinh, đến kì nghỉ hè về nước ở với cha mẹ, rồi bị giục cưới do đi học xa đã mấy năm mà chưa có người yêu, đây hoàn toàn là chuyện rất đời thường mà phần lớn đều đã trải qua. Tuy nhiên, điều đặc biệt ở đây chính là, Cố Nhuận là gay, nên anh sẽ chẳng để cô gái nào lọt vào mắt mình cả.
Trái lại, La Hoàn Khởi, ở một khía cạnh khác, lại sở hữu cuộc sống như lệch hẳn khỏi quỹ đạo bình thường. Nếu ‘dòng điện tâm đồ’ của Cố Nhuận khá êm đềm thì của Hoàn Khởi hẳn là một đường ray tàu lượn siêu tốc. Xét về khía cạnh nhân vật, rõ ràng, La Hoàn Khởi được xây dựng công phu và có chiều sâu hơn hẳn. Từ gia thế ‘nhà mặt phố, bố làm to’, hay ‘thứ nhất quan hệ, thứ nhì tiền tệ’, đến cả ngành học rất đặc thù, rất khác: Nghệ thuật. Ta đều nghĩ ai đó như vậy hẳn sẽ học kinh doanh, quản trị, hiếm ai sống trong gia đình giàu có mà lại đi làm nghệ thuật phóng khoáng tự do như thế cả. Chẳng những vậy, La Hoàn Khởi này còn thú vị hơn nhiều trong tính cách, từ cách cậu ấy thu vén nỗi đau vào lòng, đến cách cậu ấy gục lên vai Cố Nhuận mà khóc đến hai mắt sưng đỏ lên. Có thể nói, nếu như không gặp La Hoàn Khởi, cuộc đời Cố Nhuận sẽ mãi mãi là đường điện tâm đồ chán ngắt đó. Nhưng thật may, vì La Hoàn Khởi là La Hoàn Khởi, một người dám yêu, dám tiến đến theo đuổi tình yêu của mình, nên hai người họ với thành bạn cùng phòng, mới gặp được nhau, yêu nhau bằng một tình cảm quá đỗi chân thành và bình dị như vậy.
Mạch cảm xúc trong truyện tương đối liền mạch, được kể theo ngôi thứ nhất giúp mọi chuyện trở nên rõ ràng và phong phú hơn nhiều. Nếu kể chuyện ở ngôi thứ ba, ta nào đâu có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của nhân vật chính, nào đâu có thể thấy được những run rẩy xúc động thoáng qua như chiếc lá thu rơi? Đối với “Bạn cùng phòng…”, quả thực, ngôi kể đã làm nên một yếu tố quan trọng giúp người đọc có thể đi sâu vào thế giới vi mô bên trong mỗi nhân vật, để khám phá ra ở đó những vũ trụ tinh xảo không ở đâu có được.
Câu chuyện cũng có những biến chuyển rất duyên, như sự ngắt mạch lúc đang làm chuyện đó, hoặc cái tựa vai bất ngờ và dòng nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt một cậu thanh niên lưu manh coi trời bằng vung. Thay vì phá hoại không khí truyện thì chúng làm tâm trạng người đọc đi lên đi xuống phức tạp hơn, cảm giác lưu luyến muốn đọc thêm nhiều, nhiều nữa. Câu chuyện, bằng cách đó, thành công gợi lên nỗi tò mò trong lòng bạn đọc, khiến câu chuyện không dài, chẳng nhiều chữ bỗng trở nên quý giá lạ lùng.
Bình luận truyện