Bạch Sở là con của một Thủ Phủ Giang Nam, nơi đây non xanh nước biếc, phong thủy hữu tình, thực sự là mọi thứ đều yên bình đến khó tả. Nhưng tất nhiên chẳng có chốn nào lại lại không có bất bình, Bạch Sở ngay từ bé đã luôn quá rõ điều đó, vậy nên mong muốn của cậu đó chính là trở thành một người hành hiệp trượng nghĩa, trừng trị kẻ xấu, giúp đỡ người nghèo khổ.
Chỉ tiếc là giấc mơ này sớm biết đã chẳng thể hoàn thành. Thân là một quý công tử nhà giàu được dạy dỗ cẩn thận, tứ thư ngũ kinh đều đã học qua, thế nhưng gia đình lại muốn cho cậu tìm hiểu thêm cả về kinh thương để mà sau này cả đời không phải nhúng tay vào chốn quan trường chỉ toàn là tranh đoạt. Vốn dĩ đối với giấc mộng được chi du tứ hải đã chẳng còn ôm ấp hy vọng gì lớn, thế nhưng một ngày cậu phát hiện ra rằng kể cả mình đã lãng quên nó rồi thì ông trời bằng một cách nào đó vẫn giúp cho cậu được thỏa lòng.
Chẳng cần phải lập nên danh tiếng khiến cho người người kính sợ, chẳng cần phải võ giỏi tài hay để có thể ứng đối kẻ thù, bởi vì giờ đây cậu không phải chỉ có một mình mà trên đường hành tẩu luôn luôn có một bóng dáng kề bên. Hắn là trượng phu của cậu cũng là một đại hiệp đúng nghĩa, quanh năm suốt tháng lấy bốn bể làm nhà, vậy mà chẳng hiểu sao trong thâm tâm vẫn nhớ mãi không quên một dáng người lay động.
Bình luận truyện