Trên một mô đất nào đó bên ngoài thành Đại La, đồng ruộng mênh mông bát ngát , có hai người ngồi bên nhau ngắm cảnh mặt trời lặn. Một người sống và một người đã chết, cả hai người nhìn vào ánh mặt trời đỏ rực lúc hoàng hôn ở cuối chân trời xa. Vạn Vân Phong nghe Thu nhi tâm sự lại cuộc đời mình, nghe đến lúc này thì khẽ thở dài cảm thán, với Đường Lược lại có chút thiện cảm mà gật gù.
- " ừm, cũng được đấy. Cái tên Đường Lược kia cũng đáng mặt đàn ông lắm"
Ở thời phong kiến này mà có thể nói ra những lời nói tiến bộ như vậy thật sự rất đáng nể, vậy nên lời khen này là đúng người đúng hoàn cảnh. Thu nhi nghe Vạn Vân Phong khen chồng mình như vậy thì cười gượng, có vẻ không hài lòng.
- " cái gì mà đáng mặt đàn ông chứ? Phu quân của ta là một người đàn ông bao dung vĩ đại, là người chồng gương mẫu mà bất cứ người phụ nữ nào cũng phải mơ ước"
Xem ra lời khen ngợi của Vạn Vân Phong trong mắt Thu nhi lại là chưa đủ. Vạn Vân Phong khẽ tặc lưỡi, hắn sẽ không phản đối vấn đề này. Hắn vốn là người từ nơi khác đến , và ở nơi hắn từng ở thì văn minh tiến bộ hơn võ giới rất nhiều. Ở nơi ấy thì những người đàn ông cư xử như Đường Lược là một điều bình thường hiển nhiên, nhưng hoàn cảnh ở võ giới thì lại là điều gì đó bao dung vĩ đại lắm. Hai người từ hai thế giới khác nhau nên có sự khác biệt, không cần thiết phải bàn luận về sự vĩ đại của ai đó làm gì, Vân Phong lúc này mới hỏi.
- " mọi chuyện vẫn chưa kết thúc phải không? Mọi chuyện sau đó thế nào? Cái tên Tam Thiếu kia xử lý ra sao, không lẽ cứ bỏ qua cho hắn như vậy?"
Thu nhi nghe hỏi vậy thì khuôn mặt lại trở nên buồn phiền, ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía chân trời xa xăm kia mà kể tiếp. Người ta thường nói người đàn ông trên đời có hai nỗi nhục lớn nhất, đó là nhục giết cha và nhục cướp vợ. Đường Lược bị kẻ khác làm nhục như vậy thì tức giận vô cùng, hắn gầm lên.
- " không được, ta phải đi giết tên khốn Tam Thiếu ấy "
Vừa gầm lên xong toan bỏ đi. Thu nhi thấy vậy thì giật mình hoảng hốt, vội vàng lao đến ôm chân hắn mà ngăn lại, nước mắt dàn dụa nói.
- " không được chàng không thể làm vậy được. Tên cầm thú ấy là tam phẩm đại thần của Đông Ngô, nếu chàng dám giết hắn thì sẽ bị Ngô hoàng chém đầu đấy. Thiếp không cho chàng đi, thiếp không cho chàng đi đâu...hu hu hu..."
Đường Lược cúi xuống nhìn vợ đang ôm chặt chân mình mà cảm thấy không nhẫn tâm, thế nhưng nỗi nhục này liệu có thể nuốt trôi, hắn gầm lên phẫn nộ.
- " ta phải giết hắn, nếu ta không giết hắn thì nỗi nhục này ta phải làm sao? Nàng nói đi, ta phải làm sao..?"
Cay đắng phẫn nộ, đó là tất cả cảm xúc của hắn lúc này. Thu nhi nghe vậy càng sợ hãi hơn, nàng càng siết chặt tay ôm cứng chân chồng mình mà run rẩy.
- " không được, chàng không được đi. Chàng dù là đệ nhất phú hào ở đất Cổ Loa này thì chàng cũng chỉ là dân thường, không thể đi giết quan được. Chàng mà đi giết hắn thì khi triều đình phán tội chàng sẽ không tránh khỏi được cái chết ..."
Những lời Thu nhi không phải không có lý. Đường Lược khuôn mặt nhăn nhó, cúi xuống dìu vợ đứng dậy, hai tay đặt lên vai vợ và nhìn nàng với ánh mắt bất nhẫn mà rằng.
- " hiền thê ơi, chẳng lẽ lại để cho tên ấy ung dung tự tại như vậy? Ta thật sự không cam tâm"
Phải rồi, nỗi nhục này ai mà có thể nuốt trôi được. Thu nhi lúc này nghĩ ra điều gì đó, liền siết chặt tay chồng, nàng vội vàng nói.
- " đi kiện, phải rồi, chàng có thể đi kiện. Chàng là người Hán, hãy viết một lá đơn khiếu kiện lên Ngô hoàng. Bệ hạ anh minh sẽ suy xét cho chàng "
Như tìm thấy ánh sáng cuối con đường, tìm thấy lối thoát trong đêm tối vô tận, cả hai vợ chồng nhìn nhau ngập ngừng. Đường Lược gật đầu nói.
- " phải rồi, đi kiện. Chúng ta sẽ kiện hắn lên bệ hạ, nhất định khiến hắn chịu tội "
Thu nhi nghe vậy cũng gật đầu.
- " vậy... để thiếp đi mài mực cho chàng "
Đường Lược gật đầu, thuận vợ thuận chồng đi tìm giấy bút. Khi bút mực sẳn sàng, Đường Lược ngồi vào bàn bắt đầu viết. Thu nhi đứng bên cạnh đọc từng dòng chữ trong đơn, lời văn bi thương sầu thảm, hoàn cảnh thật sự tội nghiệp. Khi hắn viết xong, liền nói với vợ rằng.
- " ta năm nay tuy đã 60 tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn đủ sức đem đơn kiện đến Kiến Nghiệp để tố cáo tên cầm thú đó đến bệ hạ. Mà dù có không đủ sức khỏe thì ta vẫn phải đi, có phải chết ở dọc đường thì ta vẫn cam lòng "
Nói xong bật đứng dậy chuẩn bị bước ra. Thu nhi lúc này sực nhận ra điều gì đó, vội ôm chầm lấy hắn ngăn lại, run rẩy nói.
- " nếu... để người khác đem đơn đi thay liệu có được không?"
Thu nhi lúc này mới nhận ra chồng mình thật sự đã già, mà chặng đường từ Giao Chỉ đến Kiến Nghiệp rất xa xôi, liệu thân già có chịu nổi? Vì vậy nàng muốn để người khác đi thay. Đường Lược nghe vợ nói vậy thì thở dài lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó nói.
- " bệ hạ chứ có phải trò đùa đâu mà để người khác đi thay. Nếu ta không đích thân đi thì chính là coi thường bệ hạ, mắc tội khi quân "
Khi quân ư? Đó không phải là tội bị chu di cửu tộc sao? Thu nhi giật mình hoảng hốt, nàng càng ôm chặt chồng mình hơn mà lắc đầu liên tục, run rẩy nói.
- " vậy chàng đừng đi. Chàng tuổi cao sức yếu, không chịu nổi đường dài đâu. Coi như thiếp cầu xin chàng, xin đừng đi nữa"
Đường Lược khuôn mặt nhăn nhó, tay cầm tờ cáo trạng mới viết xong mà ấm ức lắm, xem ra không dễ chịu yên. Thu nhi lo sợ, nàng thật sự rất lo sợ. Giết thì không được, mà đi kiện cũng không xong, liệu phu quân nàng có nghĩ quẩn? Nàng lúc này suy nghĩ gì đó, cho rằng chồng rất yêu mình, liền cố gắng cầu xin.
- "phu quân, chuyện xấu ngày hôm nay nếu làm lớn thì cũng chẳng hay ho gì, xấu mặt cả hai ta. Thôi chi bằng chuyện này cứ giấu kín đừng để ai biết, chấp nhận bỏ qua đi. Thiếp cầu xin chàng, coi như là vì thiếp mà nhẫn nhịn lần này. Nếu chuyện này bung bét ra ngoài thì thiếp còn dám nhìn mặt ai đây?"
Thu nhi nói vậy không chỉ vì nàng, mà nàng thật sự lo cho tính mạng của phu quân. Đường Lược nghe vậy thì xuôi lòng, nhìn vợ với ánh mắt yêu thương, ôm lấy vợ mình mà nói.
- "phải rồi, ta quên mất. Tội lỗi này đều do ta mà ra, ta đúng là nên suy nghĩ vì nàng một chút, nên vì nàng mà hành xử hợp lý "
Vừa nói vừa siết chặt vòng tay. Thu nhi nghe vậy mừng rỡ, nàng ôm chặt lấy chồng mình mà hỏi.
- " chàng... thật sự chấp nhận bỏ qua chuyện này sao?"
Lời nói này như chưa dám tin vào sự thật. Đường Lược vẫn ôm chặt vợ mình, khẽ gật đầu.
- " vì nàng, vì cuộc sống sau này của đôi ta, ta chấp nhận cắn răng chịu nhục lần này"
Vậy là Đường Lược đã chấp nhận chiều theo ý người vợ xinh đẹp của mình. Thu nhi lúc này cảm thấy yên tâm, nàng ứa nước mắt mà nói.
- " cảm ơn phu quân đã nghĩ cho thiếp. Đời này kiếp này được làm vợ của chàng là ân sủng của trời dành cho thiếp, thiếp thật sự rất biết ơn"
Hai vợ chồng ôm nhau như vậy, cứ như sợ phải chia lìa nhau mãi mãi. Đường Lược sực nhớ điều gì đó, vội buông vợ ra mà nói.
- " được rồi, ngay bây giờ ta sẽ đi đuổi tên súc sinh kia, tránh để hắn ở lâu nói điều bậy bạ"
Thu nhi nghe vậy thì cảm thấy có lý, lập tức gật đầu. Đường Lược chỉ chờ cái gật đầu của vợ liền lập tức rời đi. Thu nhi rón rén ra chỗ kín quan sát, trong đêm hôm thấy tên Tam Thiếu cùng đội hộ tống tuần phủ vội vã chạy đi khỏi Đường phủ, trông vô cùng gấp gáp.
Bóng dáng tên cầm thú đi mất, Thu nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem như kiếp nạn này đã qua rồi.