Cả ba người ngồi vào bàn ăn uống vui vẻ, Thu nhi lúc này mới hướng Triệu phu nhân mà tò mò.
- " phu nhân, nghe nói người tới đây là để tìm con, không biết là vì chuyện gì?"
Triệu phu nhân mỉm cười, khẽ lắc đầu nói.
- " con cưới chồng, ta là muốn đến thăm con thôi, không có chuyện gì đâu "
Lời nói vui tươi không chút ý niệm. Thu nhi lúc này thoáng suy nghĩ, nàng nhớ về chuyện gì đó mà ngập ngừng.
- " con tưởng phu nhân tới đây nhắc con về chuyện tập luyện cho buổi đàn hát trong yến tiệc sắp tới chứ. Vậy ra người chỉ đơn giản là tới thăm con thôi sao?"
Thu nhi khi nghe tới việc Triệu phu nhân tìm mình thì đã nghĩ đến việc dặn dò trước kia, cho rằng phu nhân tới tìm mình vì chuyện ấy. Triệu phu nhân nghe vậy thì giật mình xua tay, ra vẻ hoảng hốt.
- " ấy, con đừng nói vậy, ta nào dám chứ. Con bây giờ là Đường phu nhân, thân phận trở nên tôn quý, ta sao dám để con đi vào gánh hát tiếp tục làm ca kỹ được, như vậy đắc tội với Đường đại nhân đây rồi. Ta thật sự không dám đâu, con đừng nghĩ oan cho ta như vậy, tội nghiệp ta lắm"
Lời nói có vẻ hoảng hốt. Đường Lược thấy vậy thì thoáng ngạc nhiên, muốn biết chuyện liền quay sang vợ mà hỏi.
- " phu nhân nói vậy là sao, có thể giải thích cho ta hiểu chuyện không?"
Thu nhi quay sang khẽ cúi đầu, sau đó kể lại chuyện mình phải tập trung cùng các tỷ muội để tập dượt cho yến tiệc chào đón vị khách từ Kiến Nghiệp ấy. Đường Lược nghe xong khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Triệu phu nhân mà nói.
- " thì ra là như vậy , điều này không có gì xấu hết. Hiền thê của ta dù được ta cưới về, thân phận tự nhiên cao quý, nhưng chưa bao giờ vì thế mà coi thường phu nhân. Đối với nàng thì bà không khác gì nghĩa mẫu, thế nên việc có theo bà đàn hát giúp đỡ bà trong đợt yến tiệc sắp tới cũng là lẽ bình thường thôi, không có gì phải ngại cả "
Lời nói của Đường Lược khiến cả hai người rất ngạc nhiên. Triệu phu nhân thì tròn xoe mắt, mà Thu nhi thì ngỡ ngàng mà hỏi.
- " phu quân, nói như vậy tức là chàng cho thiếp theo phu nhân tham gia đợt đàn hát lần này sao?"
Đường Lược tâm thế ung dung, nhìn vợ mình mà gật đầu.
- " ta không ép buộc nàng phải tham gia, cũng không cấm cản. Nếu nàng muốn thì cứ đi, việc giúp bà ấy cũng là điều tốt nên làm, ta ủng hộ nàng "
Triệu phu nhân và Thu nhi thoáng nhìn nhau ngạc nhiên. Đường Lược không những không phản đối mà lời nói còn hàm ý khuyến khích. Ông ta lúc này nhấp một ly rượu ngon, thưởng thức hương vị trong miệng, khẽ suy tư.
- " không giấu gì hai người. Vị khách lần này là quan tam phẩm họ Tam tên Thiếu, do chính Ngô hoàng sai đến Giao Chỉ để tuần tra. Địa vị cao quý, nếu ta có thể lấy lòng được vị quan này thì con đường buôn bán về phía bắc của ta sẽ vô cùng thuận lợi"
Nói đến đây thì quay sang nhìn Triệu phu nhân nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- " vì tính chất quan trọng của yến tiệc lần này, vẫn mong Triệu phu nhân đây hãy làm hết sức có thể để khiến vị quan kia vui vẻ, Đường gia ta cũng sẽ hưởng lợi không hề ít, mong phu nhân đừng phụ sự kỳ vọng của ta "
Triệu phu nhân và Thu nhi lại thoáng nhìn nhau, bọn họ đều biết rằng tiếp đón vị khách kia là quan trọng, nhưng không nghĩ đến đằng sau là rất nhiều thỏa thuận làm ăn khác, dọn đường cho việc phát triển kinh doanh sau này. Triệu phu nhân lúc này hướng Đường Lược mà thi lễ.
- " dân phụ sẽ cố gắng làm hết sức có thể, nhưng việc quan trọng thế này thì có lẽ vẫn phải mượn vợ của Đường gia về giúp đỡ. Mặc dù biết ngài mới cưới vợ, nhưng ngài cũng biết Thu nhi là ngôi sao sáng nhất trong gánh hát của tiểu nhân. Nếu có thể cho dân phụ mượn Thu nhi mấy ngày, dân phụ tin mình sẽ không làm cho ngài thất vọng "
Ban đầu, Triệu phu nhân nghĩ không có Thu nhi thì đành thôi vậy, làm buổi trình diễn tạm được cũng được rồi. Thế nhưng biết được tầm quan trọng của yến tiệc, bà không yên tâm nữa mà muốn mượn lại ngôi sao sáng nhất của mình. Đường Lược có vẻ đã muốn như vậy, nhưng vẫn hướng về phía vợ mà nói.
- " nàng nghĩ thế nào? Ta tuyệt đối không ép buộc nàng phải tham gia với tư cách ca kỹ, nhưng cũng không phản đối. Mọi quyết định do nàng tự chọn"
Thời phong kiến, xuất giá tòng phu. Đường Lược hoàn toàn có thể ra lệnh nhưng hắn đã không làm thế, lại để vợ tự quyết định càng khiến Thu nhi ngưỡng mộ vẻ lịch lãm này. Thu nhi hoàn toàn có thể tham gia yến tiệc với tư cách bà chủ nhà, nhưng nàng quay sang thấy vẻ mặt như thỉnh cầu của Triệu phu nhân mà mềm lòng. Vốn là người có tình có nghĩa, nàng cũng muốn giúp đỡ người mà nàng xem như nghĩa mẫu này. Thu nhi quay sang Đường Lược mà rằng.
- '" thưa phu quân. Việc giúp đỡ Triệu phu nhân thì cũng không khác gì giúp đỡ phu quân trong việc đón khách lần này. Thiếp cảm thấy có thể giúp đỡ phu quân là điều vinh hạnh của thiếp, vậy thiếp xin phu quân cho thiếp theo phu nhân tập luyện để cùng các tỷ muội khác hoàn thành tốt buổi yến tiệc sắp tới, xin phu quân yên lòng "
Triệu phu nhân nghe vậy thì mừng rỡ, trong lòng đã yên tâm hơn rất nhiều. Đường Lược lúc này khẽ gật đầu, nhìn vợ mà hỏi.
- " vậy thì đành để nàng phải chịu thiệt thòi chút vậy. Nàng định khi nào thì theo phu nhân về hội?"
Thu nhi quay sang nhìn Triệu phu nhân, mà phu nhân cũng nhìn nàng, hai người khẽ mỉm cười gật đầu, rồi nàng quay sang nói với chồng.
- " ngày mai là ngày mà phu nhân và thiếp đã hẹn nhau từ trước, thiếp xin chàng ngày mai cho thiếp về Triệu gia trang để tập luyện "
Nói xong thì khẽ cúi đầu. Đường Lược lúc này gật gù, khẽ trầm ngâm.
- " thì ra là có hẹn trước, như vậy cũng tốt. Tam Thiếu đại nhân lần này đến Đại La là để đi tuần tra. Do tiết độ sứ Độc Cô Tởm dạo này có tiếng không tốt đến tai Ngô hoàng, thế nên bệ hạ ra lệnh cho đại nhân đến tuần tra. Ta đã rất vất vả mới có thể mời được Tam Thiếu đại nhân ghé Cổ Loa, nếu làm đại nhân hài lòng thì đất Giao Chỉ này ta càng trở nên mạnh hơn, thế lực tự khắc càng vững vàng hơn"
Nói đến đây thì lại quay sang nắm lấy bàn tay của Thu nhi, khẽ vỗ về, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
- " không giấu gì nàng. Để thể hiện lòng tôn trọng, lát nữa ta phải rời Cổ Loa để đi đón ngài ấy, sẽ vắng nhà trong mấy ngày. Vậy nên ngày mai nàng đến Triệu gia trang cũng được, mà lát nữa nàng đi cũng được, không cần lo lắng. Ta đi mấy bữa rồi dẫn khách về nhà, nàng ở nhà cứ yên tâm "
Lời nói này khiến cả Triệu phu nhân và Thu nhi khẽ ồ lên ngạc nhiên. Việc Đường Lược phải đích thân đi một đoạn đường xa đón tiếp càng cho thấy sự quan trọng của vị khách lần này, áp lực thành công tự nhiên đè nặng lên vai hai người. Thu nhi suy nghĩ một chút rồi nói.
- " vậy... lát nữa thiếp cùng phu nhân đi tiễn chàng xong rồi sẽ thu xếp, như vậy có được không?"
Đường Lược khẽ gật đầu, tự tay rót ba ly rượu thượng phẩm mời vợ và khách. Ông ta đưa ly rượu mà nói.
- " được rồi, quyết định vậy đi. Chúng ta nâng ly rượu này chúc cho mọi sự thành công tốt đẹp"
Lời chúc này, Thu nhi dù không biết uống cũng gắng gượng theo. Ba người uống hết ly rượu rồi ăn uống vui vẻ.
Đến giờ lên đường, Thu nhi cùng Triệu phu nhân đi theo đưa tiễn. Cỗ xe ngựa Cuộn Sóng đưa chồng nàng xa khuất, để nàng lại đứng nhìn theo với niềm hạnh phúc lớn lao. Nàng được gả cho Đường Lược, một đại phú hào lớn nhất đất Cổ Loa này. Không chỉ là tài sản và quyền lực, mà nàng còn cảm thấy được tôn trọng và yêu thương. Nàng thấy người đàn ông này thật cao thượng, lịch lãm, vô cùng tốt đẹp. Chỉ tội cái là đã cao tuổi, còn nếu bỏ qua thì thấy ông ta thật hoàn hảo, khiến nàng cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất xứ này.