Cỗ xe ngựa của Đường Lược chạy một mạch đến nghĩa trang của làng, đến nơi lập tức đậu bên ngoài. Trên suốt chặng đường, Thu nhi luôn lo lắng không yên, vừa tới nơi đã lập tức chạy vào trong tìm kiếm. Bước chạy của nàng băng băng qua gai góc đất đá, chẳng để ý gì xung quanh nữa, vừa chạy vừa gọi lớn hai tiếng " CHA ƠI..." . Đường Lược và hộ vệ thấy tình cảnh đó, họ thoáng nhìn nhau gật đầu yêu thích, sau đó vội chạy theo sau. Thu nhi vừa chạy vừa gọi cha, cho đến khi nàng đến vị trí mà cha nàng bị đánh ngất, nàng sững người sợ hãi. Cha nàng đã không còn nằm ở đây nữa, vậy thì ông có thể đi đâu? Nàng mường tượng rằng ông đã bị ai đó giết chết rồi phi tang xác ở đâu đó, khuôn mặt bất chợt chuyển sang tái xanh.
- " tiểu cô nương, đã tìm thấy thân phụ chưa?"
Tiếng Đường Lược hỏi thăm. Thu nhi lúc này không nói thành lời, chỉ tay loạn xạ, tâm trạng hoảng hốt vô cùng. Võ sư Trần nhìn thấy sự hoảng hốt đó, lại qua cử chỉ loạn xạ cũng đoán được phần nào câu chuyện, ông khẽ nói.
- " tiểu cô nương bình tĩnh, mọi chuyện chưa hẳn đã tồi tệ như cô nương nghĩ, để ta xem xét tình hình"
Lời nói này trấn an Thu nhi, giúp nàng phần nào đó bớt sợ hãi. Võ sư Trần lúc này cúi xuống quan sát vết tích còn lại, đôi mắt nheo lại suy luận.
- " không có dấu vết đánh nhau, cũng không có dấu máu, xem ra không có thảm cảnh "
Nói đến đây lại dò theo một đường đi, đưa tay chạm khẽ những cọng cỏ bị đạp xuống đất mà nói.
- " có dấu chân theo một hướng khác, là dấu chân của một người. Xem ra phụ thân của cô nương đã tỉnh lại và đi đâu đó rồi "
Thu nhi nghe vậy thì mừng rỡ, chỉ cần ông an toàn là nàng mừng vui rồi, lúc này nàng mới mở miệng nói thành lời.
- "cảm ơn trời, cha vẫn bình an. Nhưng mà phụ thân đã đi đâu, không phải là đi báo quan đó chứ?"
Lời nói của Thu nhi không phải không có lý, có lẽ Trần Viện đã một mạch lên quan rồi. Thế nhưng báo quan vẫn cần cáo trạng và rất nhiều thủ tục phiền phức, Đường Lược suy nghĩ gì đó rồi nói.
- " suy đoán thì phải tìm hiểu, bây giờ chúng ta vẫn nên về nhà cô nương tìm trước, sau đó sẽ lên quan tìm sau, cô nương thấy thế nào?"
Tâm trạng của Thu nhi bây giờ đang rối bời, nàng nghe Đường Lược nói vậy thì cũng thuận theo mà cúi đầu thi lễ.
- " vậy... tiểu nữ xin nghe theo ý của Đường lão gia "
Đường Lược khẽ gật đầu, cả ba người lại lên cỗ xe ngựa đi thẳng đến nhà Thu nhi. Cỗ xe ngựa gấp gáp chạy vào trong làng, dừng lại trước cổng nhà Trần Viện. Thu nhi từ trên xe nhảy tót xuống, vẻ mặt lo lắng chạy vào nhà gọi lớn.
- " cha ơi, cha có ở trong nhà không?"
Tiếng gọi của nàng mang theo sự lo lắng, nàng sợ rằng cha không có trong nhà, sợ rằng cha đã đi đâu đó và gặp chuyện bất an. Trong lòng nàng thầm cầu mong cha sẽ trả lời nàng, dù chỉ một tiếng thôi để nàng biết được cha vẫn còn bình yên. Đáp lại tiếng gọi ấy, từ trong nhà xuất hiện bóng dáng của người đàn ông gầy gò quen thuộc bước ra, hai tay run run đưa về phía trước mà run rẩy.
- " con ơi...con gái của cha trở về rồi..."
- " CHA ƠI..." Thu nhi hét lên một tiếng, nàng òa khóc lao đến ôm chầm lấy cha mình mà nức nở.
- " hu hu hu...cha ơi, con sợ lắm...hu hu hu..."
Nàng đã rất sợ, sợ rằng mình không còn được gặp cha thêm một lần nào nữa. Nàng khóc, cha nàng cũng khóc, hai cha con ôm nhau khóc rưng rức trong niềm vui đoàn tụ. Đường Lược khẽ nhìn sang hộ vệ của mình mà mỉm cười gật đầu, hộ vệ cũng mỉm cười gật đầu lại như là cả hai cùng chung ý nghĩ, cùng chia vui với hạnh phúc đoàn tụ của hai cha con.
Hai cha con ôm nhau khóc một hồi, Trần Viện nhớ ra điều gì đó mà nắm lấy tay con , siết chặt bàn tay mà hỏi.
- " Thu nhi, làm sao mà con lại về được đây?"
Khuôn mặt dàn dụa nước mắt của ông, Thu nhi nhìn vào thì khẽ cười trong nước mắt, khuôn mặt nàng cũng dàn dụa nước mắt không kém mà nói.
- " cũng may ông trời thương xót, con được Đường Lược đại gia dọc đường cứu thoát khỏi bọn bắt cóc, ngài ấy là ân nhân của con"
Nói xong liền quay sang nhìn về phía ân nhân. Đường Lược lúc này cũng thuận theo hoàn cảnh mà bước tới thi lễ.
- " xin chào, ta là Đường Lược, là người làm ăn kinh doanh ở trấn, hân hạnh được gặp ông"
Trần Viện nghe đến cái tên Đường Lược thì giật mình, vừa nhìn thấy thì lập tức thi lễ trả, cúi đầu thật thấp mà nói.
- " xin đại nhân đừng khách sáo, tiểu nhân không dám nhận lễ"
Làng Thạch Thần là một trong số những làng trực thuộc trấn Cổ Loa, đương nhiên không ai không biết cái tên Đường Lược cả. Trần Viện không ngờ lại gặp đại nhân vật cở này, khiến cho ông ta run rẩy không biết ứng xử thế nào. Thu nhi lúc này thấy cha như vậy, nàng liền giải vây. Nàng hướng hai vị ân nhân mà cúi đầu thi lễ.
- " hai vị ân nhân, xin hai vị vào nhà uống ly trà để cha con tiện nữ được bày tỏ lòng biết ơn đến hai vị ân nhân "
Nói xong thì khẽ khều kín cha mình. Trần Viện lúc này được con gái nhắc nhở kín thì lập tức hiểu ra, vội cúi đầu thi lễ.
- " vâng, tiểu nhân thật thất lễ. Xin mời hai vị vào nhà uống chén trà đã "
Lời nói chỉ đơn giản là lịch sự, bởi chẳng ai nghĩ một đại gia như Đường Lược sẽ vào ngôi nhà tồi tàn của một thợ may vải để uống một ly trà tầm thường. Nhà cao cửa rộng, cao lương mỹ vị, những thứ đó Đường Lược phải nói là dư thừa. Bây giờ vào ngôi nhà nhỏ uống chén trà dành cho nông dân như vậy chắc hẳn là không quen, thế nên cứ nghĩ sẽ bị từ chối. Ai biết đâu được bất ngờ, Đường Lược lúc này lại cười lớn mà nói.
- " ông không nói ta cũng không để ý là ta đang rất khát, vào nhà uống chén trà cũng là một ý rất hay, ha ha ha..."
Trần Viện ngơ ngác, cái này là đồng ý à? Thật sự là rồng đến nhà tôm sao. Trong thoáng chốc người thợ may không hiểu chuyện gì mà ngơ ngác, dường như tưởng mình nghe nhầm. Đường Lược thấy vậy thì bật cười hỏi.
- " sao vậy? Sao còn đứng ngây ra đó, dẫn đường đi "
Lời nói rõ ràng rành mạch, thế nhưng Trần Viện vẫn không hiểu gì, có lẽ não của ông đang bị lag khi xử lý thông tin. Thu nhi thấy thế khẽ khều ông .
- " cha... còn không mau mời hai vị ân nhân vào nhà?"
Trần Viện ngơ ngác nhìn con gái, khi não xử lý thông tin xong mới giật mình cười lớn.
- " phải, phải rồi, là... vào nhà uống trà...ha ha ha..."
Đoạn quay sang nhìn khách mà cúi đầu, hai tay đưa vào trong động tác mời chào cung kính.
- " xin mời hai vị, xin mời vào tệ xá nghỉ ngơi"
Nói rồi liền bước vào. Đường Lược và hộ vệ khẽ gật đầu, cũng từ từ bước chân theo. Đường Lược có là bá chủ đất này nhưng có vẻ không hề kiêu căng hách dịch, ngược lại còn rất thân thiện. Cũng phải thôi, người 60 tuổi thì phải khác người 20 tuổi chứ.
Khổng Tử từng nói: “Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tòng tâm sở dục bất du củ”, ý rằng: “Ta 15 tuổi chí ở học hành, 30 tuổi có thể tự lập, 40 tuổi không còn nghi hoặc, 50 tuổi biết được mệnh Trời, 60 tuổi ta biết điều phải trái, 70 tuổi tâm theo ý mình, có thể làm một cách tùy ý nhưng lại không vượt quá quy tắc”
Lời dạy của vị thánh giáo dục Trung Hoa vẫn còn nguyên giá trị qua nhiều năm tháng.