Từ nhỏ lớn lên cùng Khuất Hàn, Tiếu Mạc Lý vẫn luôn biết anh rất đẹp nhưng trước đây hai người quá thân thuộc, cậu không có cảm xúc gì quá lớn. Mãi đến hôm nay, tâm trạng cậu khác với mọi ngày, thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, Tiếu Mạc Lý đột ngột cảm thấy kinh ngạc. Cậu chưa bao giờ nhận ra những rung cảm sâu sắc đến như vậy. Sau khi thi xong đại học, Tiếu Mạc Lý tìm một công việc làm thêm ở một cửa hiệu quần áo. Lúc này đáng lẽ ra cậu phải ở nơi làm việc, đột nhiên chạy đến đây, chắc chắn là có chuyện gì đó. Cậu ta là một người thích huyên thuyên, Khuất Hàn biết không cần hỏi, tự cậu sẽ mở miệng nói.
Không ngờ lần này cậu lại ấp úng, vòng vo mãi mà chưa nói đến chủ đề chính. Khuất Hàn không nhịn được nữa, ”Rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Tiếu Mạc Lý u oán liếc mắt nhìn anh, quen tay lấy một chai rượu từ tủ xuống, mở chai tự rót cho mình một chén, sau khi nốc cạn, hít hít mũi dùng giọng điệu sắp khóc đến nơi nói, ”A Hàn, tớ xong đời rồi…” Khuất Hàn nhíu mày, ”Có chuyện gì?” ”Tớ, tớ, tớ…” Tiếu Mạc Lý nghẹn đỏ mặt, nghẹn ngào nói, ”Ô… Hình như tớ thích chủ của tớ rồi!” Khuất Hàn ngây người vài giây rồi mới hồi phục tinh thần, ”Chủ hiệu quần áo?”
”Ừ…”
Khuất Hàn nheo mắt lại, ”Tớ nhớ là nam đúng không?”
”Hức… Ừ…”
Khuất Hàn im lặng nhìn Tiếu Mạc Lý. Tiếu Mạc Lý thẹn quá hóa giận, đau thương phẫn uất trừng mắt nhìn anh, “Không được kỳ thị tớ!”
Bình luận truyện