"Nguyên lai mỹ nữ gọi là Nạp Lan Như Nguyệt à! Thật sự là người cũng như tên, ngươi quả nhiên giống như ánh trăng trên trời xinh đẹp động lòng người! Bất quá hình như đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi, làm gì có thù hận thâm sâu tới mấy kiếp như vậy nhỉ? Không lẽ vì ta bắt được một đám sơn tặc các ngươi?" Đoạn Vân cười nói.
"Hừ! Đoạn Vân tên đại dâm tặc này! Ngươi làm ta nước mất nhà tan còn dám nói ngươi không có cừu hận gì với ta! Ngày này sang năm cũng là ngày giỗ của ngươi đó!" Nạp Lan Như Nguyệt nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
"Uy, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là mỹ nữ thì không cần giảng đạo lý, ta làm hại ngươi nước mất nhà tan bao giờ chứ? Ta tiêu diệt quần đám sơn tặc các ngươi chẳng phải là một việc tốt sao? Ngươi đừng tưởng rằng ta chỉ là một tướng soái trẻ tuổi mà khi dễ, ta nói cho ngươi biết tính tình ta chẳng hay ho gì lắm đâu! Ta lớn lên đã bị ngươi trong nhà khi dễ rồi? Thật sự không phải là người có gia giáo đâu! Không ngờ ngươi được lớn lên rất có giáo dục, lại học đòi cái thói phỉ báng bôi nhọ người khác như vậy, việc này coi sao được chứ! Sau này ngươi làm sao ngẩng đầu lên? Bây giờ ngươi phỉ báng Đoạn Vân ta là một trong mười thanh niên vĩ đại, mai này ngươi không chừng còn dám phi lễ với cả giáo hoàng trên thần điện nữa!" Đoạn Vân lớn tiếng ra vẻ tức giận, hơn nữa hắn nói liên hồi một hơi không dừng. Trong khi đó đám thủ hạ cứ nhìn hắn chằm chằm, không ít người cố nén để không khỏi cười phá lên. Nhưng lại có mấy tên gia hỏa không thể nhịn được phì phì một chút rồi cười sặc sụa. Có người cười, tự nhiên sinh ra phản ứng dây chuyền, một đám thủ hạ cùng cười ha hả. Bọn họ hiểu rất rõ tình cảnh của Đoạn Vân bây giờ. Vừa thấy Đoạn Vân bày trò như vậy thì biết ngay Đoạn Vân đang thừa cơ lợi dụng máy mó người ta. Lão Đại và sư trưởng của bọn họ bộ dễ dàng bị một tiểu ny tử mê hoặc và bắt cóc như vậy sao? Nói đùa! Chỉ bằng tay không tấc sắt hắn cũng có thể bắt được nữ kiếm sĩ cấp năm?
Còn Nạp Lan Như Nguyệt đang ôm hắn cũng giật bắn cả người, nếu không phải cằm Đoạn Vân không móc vào bả vai, chỉ sợ hắn đã té vỡ đít rồi.
"Lão Đại, ngươi cũng quá đáng rồi đó! Ngươi đừng quên ngươi bây giờ là tù binh đó!" Đạt Nhĩ Ba cười nhắc nhở Đoạn Vân.
"À đúng đúng, ta bây giờ là tù binh, mỹ nữ, ngươi phải chú ý, cẩn thận chăm sóc tù binh của ngươi đó!" Đoạn Vân lớn tiếng la lối ở phía sau Nạp Lan Như Nguyệt, nhưng lại rất bỉ ổi cọ sát phía sau của nàng, vẻ mặt hưởng thụ nói: "Mềm mềm, mát mát! Cảm giác thật tuyệt vời!".
"Ngươi!" Nạp Lan Như Nguyệt hiển nhiên bị cử động của Đoạn Vân làm nàng rất nghi hoặc, hơn nữa cử chỉ táy máy của tên Đoạn Vân sắc lang vô lại cũng làm cho vị mỹ nữ này rất quẫn bách!
"Sư trưởng, Nạp Lan là họ của hoàng gia Nạp Lan vương quốc, Nạp Lan vương quốc gia tính lập quốc. Còn nàng là công chúa thì hẳn nàng phải là công chúa của Nạp Lan vương quốc đó! " Hi La lúc này đi từng bước một về phía trước nói với Đoạn Vân. Khi hắn vừa lên một bước, công chúa Lan Nạp đã vội vàng cảnh cáo: " Ngươi không được tiến tới!" Hi La vẻ mặt bất sảng lui về, trong miệng nhỏ giọng nói thầm: ngươi còn tưởng là tên tiểu ny tử này mà cũng bắt được tướng quân của chúng ta sao? Xem ra câu mà tướng quân thường nói quả nhiên rất có đạo lý - hung đại vô não (ngực to óc rỗng)!
"Nạp Lan vương quốc, ở đâu vậy?" Đoạn Vân hỏi. Còn Nạp Lan Như Nguyệt ở phía sau đang muốn chen vào, lại bị Đoạn Vân một câu gào lên cắt ngang: "Đàn bà, đừng lắm mồm!"
"Sư trưởng, Nạp Lan vương quốc ở giữa A Nhĩ Ti Tư và Thiên Long. Là một tiểu quốc gia, thực lực rất yếu. Hơn nữa một tháng trước đã bị mười vạn nhân mã của Thiên Long Đế Quốc tấn công, bị Thiên Long Đế Quốc đánh cho đại bại, hơn phân nửa quốc thổ bị xâm chiếm! Toàn bộ người của Vương thất nghe nói vẫn còn lưu lạc, những người này vẫn tiếp tục tổ chức kháng cự. " Hi La nói.
"Hừ! Nếu không nhờ công lao của Đoạn Vân tế tự nhà ngươi, Nạp Lan của chúng ta đâu đến nỗi bị bại nhanh như vậy?" Nạp Lan Như Nguyệt cười lạnh nói.
"Mắcmớ gì lôi ta vào đây? Ta không hề xâm lược Nạp Lan của các ngươi! Các ngươi bị đánh bại mà, như vậy là do thực lực của các ngươi không tốt, tố chất của quân đội không cao. Hơn nữa nếu thất bại nhanh như vậy, thì có thể nói rằng vương thất các ngươi không được lòng dân chúng. Hơn nữa, một tiểu quốc như các ngươi chỉ có một mình mà dám đứng bên cạnh Thiên Long quốc, người ta không diệt các ngươi mới là lạ!" Đoạn Vân vẻ mặt nói vẻ bất sảng.
"Nếu không có ngươi cống hiến đại lượng dược hoàn thần kỳ cho quân đội Thiên Long, bọn họ làm sao cơ hồ là bất tử như vậy? Chính nhờ có dược vật của ngươi cấp cho binh lính Thiên Long nên sĩ khí mới cường đại, tiêu diệt tất cả dũng khí của tướng sĩ Nạp Lan chúng ta! Chúng ta binh bại như núi đổ như vậy!" Nạp Lan Như Nguyệt càng nói càng tức giận, thanh âm càng lúc càng lớn.
Đoạn Vân vừa nghe xong, nguyên lai đúng thật là cũng có quan hệ với mình! Bất quá việc này làm sao trách mình được chứ, thuốc sản xuất ra bán cho Tra Lí mà, người ta bán thuốc thu tiền chứ có cho không đâu. Hơn nữa khi đó mình là một công dân của Thiên Long, cho dù mình có dẫn quân đội đi đánh nhau cũng không cần phải găm mối thù hận thâm sâu như vậy mới phải chứ nhỉ!
Đoạn Vân đã cảm thấy hơi nóng bốc lên đầu rồi, chẳng lẽ mỹ nữ này lại có thể đem cái đạo lý chết tiệt ra nói chuyện với hắn? "Mek, lão tử chưa làm cái gì cả mà cũng có người thù hận mình, xem ra trước nay ta thật sự là quá thiện lương rồi. Cứ xem đi, đúng là đàn bà ngực lớn não nhỏ, đừng tưởng ngươi vừa đẹp vừa bốc lửa thì nghiễm nhiên là người thông minh! Ta nói cho ngươi biết, bình thường loại đàn bà như ngươi đúng là thiếu suy nghĩ, chỉ thích hợp với một loại chức nghiệp, đó chính là kĩ nữ! Ngươi nếu còn dám hồ loạn phỉ báng ta, ta sẽ không khách khí đối với ngươi nữa đâu!"
"Ngươi! Ngươi mới là ngực lớn não teo đó? Cái tên bại hoại này. Ngươi chớ quên, ngươi bây giờ còn nằm trên tay ta, chỉ cần ngón tay ta nhúc nhích một cái, là cái tiểu mệnh của ngươi sẽ ô hô ai tai đó! Ta muốn xem ngươi vốn là một tên gia hỏa cơ hồ có thể làm cho người khác sống mãi không chết, nay có thể tự mình làm cho mình cũng bất tử hay không?" Nạp Lan Như Nguyệt cố uy hiếp Đoạn Vân.
"Ha ha, mỹ nữ, ngươi tưởng rằng với cái trò bắt người trẻ con của ngươi mà có thể chế trụ được ta sao? Cũng được, mỹ nhân kế xem ra cũng hay, ta không lừa ngươi nữa. Ngươi nhúc nhích mấy cái ngón tay xinh đẹp đó thử xem?" Đoạn Vân cười ngặt nghẽo không dứt, dùng cổ cọ cọ vào người của Nạp Lan Như Nguyệt.
Nạp Lan Như Nguyệt đang muốn dọa Đoạn Vân cho hắn nếm chút đau khổ, nhưng nàng lại ngạc nhiên phát hiện ra ngón tay nàng đã hoàn toàn chịu sự khống chế của nàng nữa, chứ không cần nói có thể sử xuất lấy nửa điểm khí lực. Vẻ mặt nàng vô cùng khủng hoảng, nàng căn bản không rõ Đoạn Vân **ng tay **ng chân sử dụng pháp môn kỳ lạ đó khống chế tay nàng vào lúc nào. Hơn nữa nàng cũng hiểu ra tại sao đám thủ hạ của Đoạn Vân cứ để mặc cho mình bắt Đoạn Vân, sau đó chẳng thấy có tên nào tỏ ra sợ hãi cả. Nguyên lai từ trước tới gì, chỉ có mình là một người bị lừa thê thảm!
Kéo hai tay nàng ra, Đoạn Vân thoát ra khỏi vòng ôm của mỹ nhân: " Đừng sợ, ngươi bây giờ chỉ không cử động được cánh tay thôi. Còn tại sao lại như vậy, là vì vừa rồi trong khi ngươi bắt ta, ta đã cắm vào người ngươi một món đồ độc đáo này!" Nói xong, Đoạn Vân thò tay mò vào lưng của Nạp Lan Như Nguyệt rút cây ngân châm ra. Cây ngân châm này của Đoạn Vân cắm vào bộ vị đặc biệt trên thân thể, chính là một huyệt đạo liên quan đến hệ thần kinh điều khiển phản ứng. Bởi vì dây thần kinh điều khiển phản ứng của cơ thể có tần suất bất đồng, hơn nữa lại có nói nhân tố cản trở hoặc khống chế sự phản ứng. Cây ngân châm này của Đoạn Vân chỉ làm cho các ngón tay của Nạp Lan Như Nguyệt không động đậy được mà thôi. Bởi vì ngón tay trên cơ thể con người hoạt động rất nhiều, do đó chiếm tỷ lệ rất lớn ở đại não, nên việc phân khu đại não điều khiển ngón tay rất dễ bị khống chế. (toàn là lý thuyết tào lao thôi! )
"Ngón tay ngươi bây giờ lại có thể cử động rồi!" Đoạn Vân cười cười, rồi bước từng bước tới gần nàng!
"Ngươi muốn làm gì?" Nạp Lan Như Nguyệt sợ hãi, nàng hoàn toàn rơi vào tình trạng tuyệt vọng rồi! Xem ra mình không hề có khả năng đối phó với tên nam nhân trước mặt này.
"Ngươi bây giờ còn có bao nhiêu thủ hạ? Chui rúc vào Bao Đầu Sơn làm gì?" Đoạn Vân lạnh lùng hỏi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Nụ cười tí tởn lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, mỹ nhân kế cũng phải tương kế tựu kế một chút trong khi làm chánh sự. Một mình mình thì không nói, bây giờ lại có cả đám thủ hạ đang chờ lệnh nữa. Nguồn tại http://thegioitruyen.com
"Hừ! Muốn moi tin tình báo hả, nằm mơ!" Nạp Lan Như Nguyệt thể hiện một bộ mặt rất quyết liệt.
Đoạn Vân cười cười, phất tay hỏi: " Đem một thủ hạ nàng giết ngay cho ta!"
"Rõ!" Một tên lính huơ đao chém xuống một tù binh!
"Đừng, ta nói!" Nạp Lan Như Nguyệt đúng là ngoài cứng trong mềm. Bất quá kia tên lính kia đương nhiên không tuân lệnh, một đao cứ thế tiếp tục chém xuống, máu tươi phun ra phèo phèo! Bất quá hắn cũng không chém xuống đầu của người ta, còn cái tên gia hỏa bị chém lại là là một kiếm thánh. Do đó hắn không chết ngay lập tức, mà chỉ nằm vật trên mặt đất giãy giãy trông rất kinh dị.
Đoạn Vân tiến lên, dùng ngân châm dứ dứ trước mặt.
"Nói đi! Khai ra tất cả những gì ngươi biết, ta sẽ cứu sống hắn!" Đoạn Vân nói rất nghiêm túc.
"Được!" Nạp Lan Như Nguyệt cắn môi gần ứa máu, rốt cục cũng phải mềm nhũn như con chi chi! Nàng thấy Đoạn Vân đúng là một ác ma! Nếu không dựa theo những gì hắn nói, chỉ u linh mới biết Đoạn Vân sẽ làm ra chuyện gì nữa?
Sau khi Nạp Lan Như Nguyệt thành thực khai báo, Đoạn Vân đã biết được không ít tin tình báo. Bất quá tin tình báo này cơ bản không có giá trị gì lắm. Bao Đầu Sơn bây giờ có khoảng ba vạn người, có hơn hai vạn lính chánh quy của Nạp Lan. Còn mục đích của họ là muốn công kích một hai thành thị của Thiên Long, hi vọng làm chậm lại những áp lực trên chiến trường trong nước và thu thập một số lương thảo! Khi nghe nói Đoạn Vân muốn đi ngang qua Bao Đầu Sơn, Như Nguyệt vốn rất hận Đoạn Vân nên tổ chức mai phục giết chết Đoạn Vân. Theo như nàng thấy thì chỉ cần giết được Đoạn Vân truyền kỳ tế tự của Thiên Long, sĩ khí của Thiên Long sẽ đã bị đả kích rất lớn. Cứ như vậy, hoàng thất của Nạp Lan sẽ có thêm hy vọng đánh đuổi được giặc ngoại xâm khỏi biên giới Nạp Lan.
Nghe nàng khai báo xong, Đoạn Vân rất bội phục Tra Lí. Tra Lí dựa vào thuốc của mình cấp cho binh lính để chiến đấu, đây là việc mà Đoạn Vân không ngờ tới. Dù sao Đoạn Vânmới giao dịch với Tra Lícó hai lần thôi. Chỉ mấy viên thuốc ít ỏi đó mà Tra Lí đã vận dụng đến xuất thần nhập hóa! Quả nhiên là một hoàng đế tốt, có thủ đoạn có phách lực! Nếu không phải Đoạn Vân có thực lực quá cường hãn, Đoạn Vân có thể cũng đã bị Tra Lí tiêu diệt từ lâu rồi.
"Ta nói cho ngươi một việc nhé! Thuốc men của Tra Lí sẽ không có nữa đâu!" Đoạn Vân nói nhỏ.
"Thật hả!" Nạp Lan Như Nguyệt giật mình! Nếu Thiên Long Đế Quốc không có thuốc hỗ trợ, vậy thì Nạp Lan lại có cơ hội phục quốc rồi.
"Bất quá, ngươi nhiều lần mạo phạm ta, rồi lại muốn giết ta nữa! Ngươi nói ta sẽ buông tha cho ngươi sao?" Đoạn Vân cười lạnh một tiếng.
"Hừ! Muốn giết muốn chém tùy ngươi." Nạp Lan Như Nguyệt cố nặn ra một vẻ mặt thấy chết không sờn.
"À vậy là được rồi! Kia ta có thể đem ba vạn thủ hạ của ngươi ……" Đoạn Vân nói tới đây, ngừng lại giây lát, thấy vẻ mặt Nạp Lan Như Nguyệt có vẻ khẩn trương, Đoạn Vân bèn nói tiếp: " Chôn cùng một chỗ! Không sót một tên nào, toàn bộ giết sạch!"
"Ngươi không thể làm như vậy! Vả lại, đó là ba vạn binh lính chính quy! Hơn nữa, quân ta lại chiếm cứ địa hình có lợi. Hừ! Chỉ bằng một mớ binh lính của ngươi mà cũng dám nghĩ đến việc toàn diệt quân tinh nhuệ của Nạp Lan ta, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày rồi!" Vẻ mặt Nạp Lan Như Nguyệt ra vẻ rất khinh bỉ. Nàng thấy Đoạn Vân đúng là một tên dốt đặc cán mai về kiến thức quân sự!
Đoạn Vân cười cười: " Phải không? Ngươi nói thử xem cái đám binh lính đi bắt các ngươi có thực lực thế nào?"
"Thực lực kinh khủng! Chỉ cần ngươi có thêm một hai đội quân như vậy nữa thì nếu ngươi muốn đánh bại ba vạn người của ta hẳn cũng không phải vấn đề gì lớn!" Nạp Lan Như Nguyệt phân tích.
Đoạn Vân cười cười, ra vẻ rất thần bí nói: " Kỳ thật đám lính đó chỉ là một tiểu phân đội trong số một vạn binh lính của ta!"
"Cái gì? Làm gì có chuyện như vậy chứ!" Nạp Lan Như Nguyệt lộ vẻ không tin! Bất quá, có rất nhiều thứ khác nàng còn phải sợ hơn!